Cổ Bàn nhìn qua lại giữa hai người, trong lòng thầm hỏi đang làm cái quái gì vậy.
Bỗng sực nhớ ra gì, gã lên tiếng nhắc nhở: “Thần vật này bản thân nó tự có nhân quả, lại bị người khác đánh nát nên càng có thêm nhân quả. Hai loại nhân quả trong một thứ, ông ta đang cho ngươi tai họa chứ chẳng phải thần vật gì đâu”.
Không phải gã ngứa mắt Diệp Quân mà là ngứa mắt chủ nhân bút Đại Đạo nên mới nói.
Diệp Quân chỉ cười: “Kệ nớ”.
Cổ Bàn lắc đầu: “Ngu xuẩn”.
Diệp Quân không sửng cồ lại.
Chủ nhân bút Đại Đạo cười cười: “Đi tiếp đi, xem chỗ này có gì”. Rồi nhấc chân đi tới.
Diệp Quân đi theo.
Tiểu Tháp lên tiếng: “Thứ này rất kỳ quặc. Trực giác của ta nói nó nguy hiểm lắm, ngươi có chắc ngươi muốn nó chứ?”
Diệp Quân: “Ta không muốn”. Tiểu Tháp: “Vậy ngươi còn...” Diệp Quân không giải thích.
Ba người lại đi tiếp, thấy mấy ngàn cường giả mặc giáp đen đứng nghiêm trang trước một đại điện, ai nấy đều là những pho tượng không còn hơi thở.
Cả ba chỉ nhìn họ một chút rồi đi tiếp. Không ai nói gì, chỉ hướng về phía đại điện.
Đến gần, họ phát hiện các binh lính đã không còn thần hồn, chỉ còn lại thân xác và đôi mắt mở trừng trừng ngập chiến ý.
Chủ nhân bút Đại Đạo thì thầm: “Thuật rút hồn”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!