Ba người rời khỏi thôn làng, bước đi trên đường cái. Cổ Bàn mặt lạnh tanh, không nói gì.
Chủ nhân bút Đại Đạo ngóng nhìn nơi xa, thấy một ngôi làng khác nằm lưng chừng núi, bèn nói.
"Xem ra có khá nhiều người thường sinh sống tại đây, mà thế lực kia lại không xuống tay với họ, thú vị thật”.
Diệp Quân hỏi: “Ông nói văn minh nước Cổ Thần bắt nguồn từ điểm giao Hư Chân?"
Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu: “Phải, nhưng không biết vì sao mà họ lại dời ra ngoài”.
Diệp Quân liếc sang.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn lại làng Đại Loan, mỉa mai: “Thế nhân thường nói thế giới bên ngoài phức tạp, thật ra cộng đồng như làng xóm mới là phức tạp. Người trong làng cả ngày chỉ biết loan tin thị phi, điên đảo trắng đen, chỉ hận không thể dùng lời nói thọc chết người khác, vì chút lợi ích mà tranh đấu sống chết. Hôm nay đào một góc ruộng nhà này, hôm sau chiếm luôn một thước nhà kia”.
Ông ta lắc đầu: “Cái ác của con người trước giờ không liên quan đến sức mạnh và địa vị, có kẻ sinh ra đã ác sẵn rồi”.
Diệp Quân: “Muốn gì thì nói thẳng đi, bớt vòng vo”.
Chủ nhân bút Đại Đạo cười: “Ngươi không thay đổi thế giới này được đâu, Diệp Quân”.
Diệp Quân liếc ngang: “Đừng có phí thời giờ nói chuyện này với ta”.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Thật ra ta cứ thắc mắc, lấy trí thông minh của ngươi thì hẳn đã nhìn ra vấn đề, vậy nếu có một ngày ngươi lập ra trật tự mới thì sẽ ràng buộc nó như thế nào đây?"
Diệp Quân không nói gì.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn sang: “Ngươi đã từng nghĩ về điều này rồi chứ?"
Diệp Quân vẫn im lặng.
Thế là chủ nhân bút Đại Đạo cười cười rồi thôi.
Cổ Bàn nhìn cả hai một cái rồi nhắm mắt, tự nhủ hai thằng ngu, đợi bản thể của ta thoát ra được thì sẽ cho chúng bây biết thế nào là lễ độ.
Ba người nhanh chóng đi đến ngôi làng thứ hai. Nó cũng không lớn lắm nhưng xem ra rộng rãi hơn so với làng kia, nhà cửa xây dựng ngăn nắp chứ không lôi thôi, đường sá sạch sẽ, hai bên còn cắm đuốc soi sáng.
Một ông lão mặc trường bào màu sậm đứng ở cổng làng, thấy bọn họ đến thì chạy ra vái chào.
"Tại hạ là trưởng làng Nguyên Phiên, tham kiến ba vị đại nhân”.
Chủ nhân bút Đại Đạo cười hỏi: “Ông đang đợi chúng ta?"
Nguyên Phiên gật đầu: “Dạ phải”.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Trong làng kia có người của bên ông”.
Nguyên Phiên cong môi: “Không giấu gì ngài, hai làng thường xuyên tranh giành nguồn nước nên mâu thuẫn nặng nề, vì vậy...”
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Ông đợi chúng ta làm gì?"
Nguyên Phiên: “Các vị đại nhân nếu không chê xin mời vàng làng, chúng tôi đã chuẩn bị tiệc rượu”.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Thế thì quấy rầy”. "Mời ngài”. Nguyên Phiên đưa tay ra mời.
Ba người đi vào, thấy dân làng nhìn họ bằng ánh mắt có nhiều tò mò hơn là đề phòng.
Nguyên Phiên dẫn họ đến một ngôi nhà có bàn tiệc đã bày sẵn trong sân. Một thiếu nữ mặc áo vải đang bận rộn qua lại, dung mạo tuy không nghiêng thành
đổ nước nhưng lại có đôi mắt to linh động.
Thấy ba người kia đến, thiếu nữ vội vàng bày chén đũa rồi nép sang một bên, dùng ánh mắt lén lút đánh giá họ - đặc biệt là Diệp Quân.
Nguyên Phiên: “Mời các vị ngồi”. Ba người cũng không khách sáo, bèn ngồi xuống.
Diệp Quân thấy trên bàn có tầm năm, sáu đĩa thức ăn, không nhiều nhưng ấm cúng.
Nguyên Phiên lại nói: “Mời”.
Diệp Quân gắp một miếng thịt đưa vào miệng nhấm nháp: “Được đấy”.
Thiếu nữ kia len lén cười.
Nguyên Phiên vui vẻ hỏi: “Xin hỏi công tử, các vị là người ở bên ngoài đến?"
Diệp Quân gật đầu: “Phải”.
Nguyên Phiên thì thầm: “Vậy thì thật là lợi hại”.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Nơi này là Cổ Khư?"
Nguyên Phiên gật đầu: “Vâng, chúng tôi nhiều đời sinh sống ở đây, lập thành mấy chục ngôi làng. Hơn trăm dặm về phía Đông là thành Khâu Ung quản lý tất cả làng xóm, nhưng ngay cả võ giả ở đó cũng không dám tùy tiện rời núi”.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!