Diệp Quân biết đối phương không phải người bình thường nên cũng không ép buộc, ngược lại nhìn Nguyệt Nhi, ngay lúc Nguyệt Nhi đang định lên tiếng, Tân Liên nói: “Diệp công tử, Nguyệt Nhi tự có nơi khác để đi”.
Diệp Quân im lặng một hồi rồi nói: “Có cần ta giúp không?”
Tân Liên lắc đầu.
Diệp Quân nhìn Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi nhìn Diệp Quân, lại nhìn Tân Liên, cô ấy do dự, sau đó nói: “Ta đi theo mẹ và cha, nhưng... cảm ơn ngươi...”
Diệp Quân mỉm cười nói: “Đừng khách sáo, cô bảo trọng”.
Nguyệt Nhi gật đầu: "Ừ!"
Diệp Quân xoay người rời đi.
Nguyệt Nhi bỗng nói: “Đợi... một chút”.
Diệp Quân dừng bước, quay đầu nhìn Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn lấy hết can đảm bước đến trước mặt Diệp Quân, lấy một cái bọc nhỏ từ trong ngực ra rồi đặt vào trong tay Diệp Quân: “Cái này... cho ngươi”.
Diệp Quân nhìn bọc nhỏ, trong đó là một đôi giày.
Hắn khá ngạc nhiên.
Nguyệt Nhi cúi đầu xuống, run giọng nói: “Bảo trọng...”
Diệp Quân mỉm cười nói: “Cảm ơn, cô cũng bảo trọng”.
Nói rồi hắn xoay người rời đi.
Chẳng mấy chốc hắn và các thân vệ Cổ Thần dẫn dân làng rời đi.
Sau khi đám người Diệp Quân rời đi, Tân Liên quay đầu nhìn Nguyên Chấn, Nguyên Chấn gật đầu, họ dẫn Nguyệt Nhi sang một bên, Tần Liên lấy một quyển trục ra, bà ta nhìn Nguyệt Nhi nói: “Nguyệt Nhi, viên đá quý mẹ đưa con trước kia đâu?”
Nguyệt Nhi vội lấy một chiếc vòng cổ bằng đá quý từ trong cổ áo ra, đó là một viên đá quý màu đen, có kích thước bằng ngón tay cái, được xuyên qua bằng một sợi dây gai rất bình thường, trên đó cũng có một viên hồ lô đường.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!