Quỳ xuống ư?
Diệp Quân vẫn vững vàng đứng trước uy áp đến từ chỗ sâu kia. "ðm
Giọng nói kia lại vang lên. Uy áp mang theo khí thế bàng bạc như thủy triều ập đến hòng nghiền nát hắn.
Diệp Quân không hề sợ hãi, vươn tay gọi kiếm ý ra. Uuut
Kiếm minh vang lên, kiếm ý bay lên cao chống lại uy áp. "Làm càn!"
Giọng nói vang lên như sấm.
Diệp Quân mặc kệ, cứ thả kiếm ý ra tới tấp, cuối cùng cũng khiến uy áp kia lui lại.
"To gan!"
Giọng nói kia giận dữ thốt lên. Một quầng sáng vàng âm ầm nện xuống. Diệp Quân hóa thành kiếm quang bay lên, vung kiếm chém.
Uỳnh!
Quầng sáng vỡ.
Diệp Quân cũng bị đánh về chỗ cũ.
"Láo toét xấc xược!”
Giọng nói kia bắt đầu hổn hển: “Dám bất kính với Thần! Láo xược!"
Diệp Quân nhìn xung quanh: “Ngươi chẳng phải là linh của Ấn Thần Linh gì sất”.
Giọng nói kia im bặt. Điều này càng khiến Diệp Quân tin vào phỏng đoán của mình. Giọng nói: “Quỳ xuống, ngươi sẽ có được ý chí của Thần”.
Diệp Quân thản nhiên vặc lại: “Mơ tiếp đi”.
Giọng nói: Diệp Quân bước tới: “Có biết vì sao ta biết không?” Giọng nói kia im lặng trong một chốc: “Vì sao?” Diệp Quân chỉ cười to.
Giọng nói tức điên: “Ngươi gạt tal"
Diệp Quân: “Giờ nói chuyện được chưa?”
Không ai trả lời.
Diệp Quân: “Ngươi bị phong ấn ở đây sao?"
Vẫn không có gì.
Diệp Quân: “Nếu ngươi rơi vào tay các Thần ở điểm giao Hư Chân thì sẽ thế nào?"
Giọng nói bật cười: “Ngươi uy hiếp ta đấy à?”
Diệp Quân lắc đầu: “Hai ta không thù không oán, ta uy hiếp làm gì? Ta chỉ muốn nói, có lẽ chúng ta có thể trò chuyện và hợp tác”.
Giọng nói kia chần chừ: “Ngươi gian xảo hơn Cổ Đạo Thiên nhiều”. Diệp Quân: “Cổ tiền bối không biết ngươi không phải là linh của Ấn?" Giọng nói: “Đúng vậy”.
Diệp Quân lắc đầu: “Ông ấy có lẽ biết, nhưng khi ấy bị đại năng uy hiếp nên buộc phải hợp tác với ngươi để lấy được sức mạnh”.
Giọng nói: “Ngươi muốn nói gì?"
Diệp Quân: “Bây giờ ta cũng phải đối đầu với mấy tên Thần ở điểm giao Hư Chân kia, ngươi không giúp ta được sao?”
Giọng nói cười nhạt: “Thì ngươi quỳ xuống đi là có sức mạnh ngay”.
Diệp Quân: “Ngươi giúp ta lần này, về sau ta giúp ngươi thoát khỏi nơi đây”. Giọng nói lại cười khẩy: “Ngươi?”
Diệp Quân vươn tay gọi kiếm Thanh Huyền ra.
Nó đã bị phong ấn, chỉ như một thanh kiếm thường.
Nhưng hắn biết cường giả chỉ cần nhìn là có thể thấy được điểm khác biệt. Quả nhiên, giọng nói kia im bặt.
Không phải vì bản thân kiếm Thanh Huyền mà là vì người phong ấn nó... Sức mạnh hoàn toàn vượt khỏi tầm nhận biết của ông ta!
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!