Quân Khâm cũng cảm nhận được ánh mắt của Tần Vân, gã xoay người nhìn lại, khi nhìn thấy Diệp Quân, gã cau mày.
Vì gã chưa từng gặp Diệp Quân, vì thế nên cũng không nhận ra hắn.
Quân Khâm nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ngươi là ai?”
Diệp Quân không thèm trả lời, hắn chậm rãi đi tới trước mặt Tân Vân trông có vẻ già nua, không biết bao nhiêu tuổi trước mặt, mỉm cười nói: “Ông cụ Tần, lại gặp nhau rồi”.
Tần Vân thật sự không dám tin vào mắt mình, ông ta run rẩy đứng dậy, rung giọng nói: “Diệp... ngươi... là thật sao?”
Diệp Quân cười nói: “Đương nhiên rồi”.
Nước mắt của Tần Vân bỗng dưng tuôn rơi, nức nở nói: “Tần Vân... Bái kiến Viện trưởng...”
Dứt lời, ông ta quỳ xuống. Nhưng ngay sau đó, ông ta đã được một sức mạnh dịu dàng đỡ dậy.
Diệp Quân mỉm cười nói: “Người nhà với nhau, không cần phải khách sáo như thế”. _
“Viện trưởng!"
Quân Khâm ở bên cạnh nhướn mày, gã nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Viện trưởng gì cơ?”
Diệp Quân cười nói: “Đương nhiên là Viện trưởng của thư viện này rồi”.
Nghe thấy thế, Quân Khâm nhíu mày, ngay sau đó, dường như nghĩ đến điều gì, con ngươi gã bỗng co lại, sợ hãi nói: “Ngươi... Ngươi là Diệp Quân!”
Diệp Quân gật đầu: “Phải”.
Quân Khâm liên tục lùi về sau như thấy ma: “Ngươi... Ngươi... ngươi... Chẳng phải ngươi đã chết trên chiến trường sao?”
Diệp Quân vung tay.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!