Tang Mi võ vai hắn: “Tiểu kiếm tu à, người tu đạo chúng ta tuy trường thọ nhưng cũng phải biết vui chơi, hiểu chưa? Bằng không thì có vô địch vũ trụ cũng có ý nghĩa gì chứ? Sống trên đời, vui vẻ là quan trọng nhất!"
Diệp Quân gật gù: “Cũng có lý”.
Tang Mi nháy mắt: “Ta còn biết nhiều chỗ vui lắm nè, để hôm nào dẫn ngươi đi”.
Diệp Quân cười khổ: “Nhưng ta còn việc phải làm".
Tang Mi cười: “Thành lập trật tự mới chứ gì?”
Diệp Quân gật đầu: “Phải... Hay là cô cũng làm với ta? Thành lập trật tự cũng là chơi đấy!"
Tiểu Tháp: “...”
Tông Tín nhủ thầm: “Vãi thật, thằng ranh này không đùa được đâu”.
Tang Mi mở to mắt, nụ cười mang theo vẻ sâu xa.
Diệp Quân biết ngay cô ta đã đoán được ý đồ của mình, bèn lắc đầu cười. Bỗng Tang Mi nói: “Cũng có thể, nhưng ta phải biết về trật tự của ngươi đã”.
Diệp Quân nghĩ một hồi rồi lấy Quan Huyên Pháp ra đưa cho cô ta. Tang Mi nhìn một lượt rồi hỏi: “Dùng pháp lý để cai trị?"
Diệp Quân gật đầu. Tang Mi cười: “Muốn như vậy thì... phải giết người giàu, giúp người nghèo!” Diệp Quân nheo mắt.
Tang Mi nhìn quyển sách trong tay: “Trông thì dày đấy, nhưng tổng kết lại thì dùng bảy chữ thôi”.
Diệp Quân: “Đó là gì?"
Tang Mi nói: “Cẩm nang tự cứu của kẻ yếu”.
Diệp Quân siết chặt tay.
Tang Mi bật cười: “Ngươi vẫn còn mù mờ về Đại Đạo lắm, tiểu kiếm tu”.
Diệp Quân hỏi: “Sao cô lại nói vậy?”
Tang Mi suy nghĩ rồi nói: “Dùng cách khác thì ngươi hoàn toàn không hiểu gì về xã hội, kinh tế, khoa học và xã hội. Quan Huyên Pháp này đặt nòng cốt ở cứu giúp quần thể yếu thế, xây dựng quốc gia lý tưởng dựa trên chúng sinh bình đảng. Nhưng ngươi có nghĩ nó đã vi phạm 'Đạo hay không?”
Diệp Quân càng không hiểu: “Vi phạm Đạo?”
Tang Mi gật đầu: “Chúng ta sống trong thế giới võ giả, cốt lõi của nó là gì? Vì Đại Đạo, vì trường sinh. Trong quá trình đó, tài nguyên là thứ để tranh giành cướp đoạt, từ đó chúng ta phải cạnh tranh, mà cạnh tranh sẽ sinh ra mạnh-yếu, giàu-nghèo, đây là cái hiển nhiên của Đại Đạo. Nếu không có cạnh tranh thì sẽ thế nào?"
Diệp Quân đáp: “Văn minh sẽ trì trệ một chỗ”.
Tang Mi gật đầu: “Vì tài nguyên mà con người phấn đấu để trở nên mạnh hơn. Họ nghiên cứu, sáng tạo, thay đổi, từ đó văn minh sẽ đi lên. Nếu mọi tài nguyên
do ngươi nắm giữ và phân phối thì người bên dưới còn động lực gì nữa?”
Diệp Quân nhíu mày im lặng.
Tang Mi: “Cạnh tranh là điều kiện tất yếu để văn minh phát triển, bằng không văn minh sẽ đứng lại tại chỗ. Nhưng cạnh tranh tất sẽ sinh ra giàu nghèo mạnh yếu, tiểu kiếm tu ngươi đã nghĩ đến chưa?”
Diệp Quân lắc đầu.
Tang Mi mỉm cười: “Vậy nói về văn hóa đi. Ngươi muốn lập nên một trật tự mới, vậy tính chất văn hóa của nó là gì? Những người sống trong nó có bằng lòng tuân theo không? Nếu không... thì có khác gì trước kia khi kẻ mạnh làm vua? Khi ngươi mạnh thì ngươi có thể trấn áp, nhưng khi trở nên yếu rồi thì ngươi lấy gì để quản lý họ đây?"
Diệp Quân: “Tính chất văn hóa là gì?"
Tang Mi: “Nói vĩ mô thì là phụng theo Nho đạo, nghiên cứu trung dung), xử sự theo 'trí hòa' - chính là tính chất bối cảnh văn hóa của một nước. Nói vi mô thì hầu rượu xu nịnh cũng là một loại văn hóa”.
Diệp Quân: “...”
Tang Mi: “Ngươi đang nghĩ nó chẳng ra gì đúng không?”
Diệp Quân gật đầu.
Tang Mi cười: “Nhưng không có nó thì lại không được. Trong bối cảnh người người đều uống rượu để xun xoe này, ngươi không làm theo thì không đi đến đâu được cả”.
Diệp Quân không biết phản bác thế nào.
Tang Mi lại nói: “Chưa kể văn minh khác nhau thì văn hóa và chế độ cũng khác nhau.
Ngươi nếu không giải quyết những vấn đề này thì có lập nên trật tự, thứ mà họ thần phục cũng chỉ là sức mạnh của ngươi, tuyệt đối không thể lâu dài”.
Cô ta thoáng dừng lại: “Mà mỗi một trật tự đều có một tính chất văn hóa nâng đỡ nó. Ngươi đang dùng sức mạnh để khuất phục họ, đây là văn hóa áp chế, và bọn họ sẽ học theo ngươi. Ngươi ép họ tuân thủ trật tự thế nào, họ sẽ dùng cách tương tự để ép người bên dưới tuân theo 'trật tự' của họ. Ví dụ như ngươi háo sắc chẳng hạn, thì bọn họ cũng sẽ hùa theo. Cho dù bản thân không háo sắc, họ cũng sẽ làm theo ngươi, thậm chí còn dữ hơn ngươi”.
Diệp Quân: “...
Tang Mi bật cười: “Đúng, những tính chất này chẳng ra gì, nhưng nó lại là đạo sinh tồn của xã hội. Ngươi hiểu chuyện, ngươi biết cách chơi là có thể đi xa hơn, hòa nhập tốt hơn. Bằng không thì ngươi chỉ là một người tốt cả đời không cưới được vợ thôi”.
Diệp Quân: “...”
Tang Mi: “Đạo tự cứu của kẻ yếu... Không phải chụp mũ, nhưng hầu hết đều là ô hợp ghép lại, không màng giới hạn. Ngươi muốn lập nên trật tự để thế giới này tốt đẹp hơn thì phải khiêu chiến mọi văn hóa và nhân tính thối nát của xã hội, lại còn phải tạo nên chế độ và văn hóa mới”.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!