Từ bỏ phòng thủ ư?
Thấy Mật Phật bất ngờ thu sức mạnh về, Diệp Quân cũng phải tự hỏi đối phương đang định làm gì.
Mà Cổ Bàn cũng không giết được. Nắm đấm của gã dừng lại khi còn cách trán ông ấy nửa trượng, toàn bộ sức mạnh đều tan biến.
Khống chế dễ như bỡn thế này!
Cổ Bàn trừng mắt: “Ông xem thường ta đấy à?!"
"Cổ Bàn”.
Một giọng nói bỗng vọng ra từ trong chùa.
Cổ Bàn quay lại, thấy một vị lão tăng khoác cà sa đen chầm chậm đi ra. Diệp Quân đanh mặt khi nhận thấy người này còn mạnh hơn cả Mật Phật.
Lão tăng chỉ dùng một bước đã lướt tới trước mặt Cổ Bàn, nhìn Mật Phật mà thở dài.
"Ngươi tu Phật nhiều năm, chẳng lẽ còn không nhìn ra? Chết đôi khi không phải là để đắc đạo thành Phật, không thể khiến ngươi an lòng mà chỉ là trốn tránh khỏi nội tâm chân thật. Đó là đạo pháp giả, là từ bi giả”.
Mật Phật thì thào: “Thưa sư phụ, chuyện năm ấy là tại con”.
Lão tăng: “Ngươi đúng là có sai, nhưng ngươi nghĩ có thể dùng cái chết để bù ội lỗi đó sao?"
lại Mật Phật không đáp.
Lão tăng nói với Cổ Bàn: “Nhiều năm qua ta vẫn đợi y kể hết chân tướng cho cậu, nào ngờ y chưa từng có ý định đó. Thôi, để lão nạp nói vậy. Cổ Bàn, y không phải cha ruột cậu”.
Cổ Bàn nheo mắt: “Ông nói gì?" Diệp Quân cũng không hiểu gì hết.
Lão tăng: “Mẹ của cậu là con gái của một nhà nông thuộc Mật Tông ta, khi xưa vừa gặp đã yêu một thanh niên làng bên, cuối cùng sinh ra cậu. Nhưng vì tổ tiên hai làng không ưa nhau nên đời đời đều xem nhau như kẻ thù, mẹ cậu không dám tiết lộ cha cậu là ai. Bị ông ngoại cậu gặng hỏi mãi, mẹ cậu đành nói bừa rằng cậu là con của Thiện Mật - tăng nhân Mật Tông ta”.
Cổ Bàn ngây ra như phỗng.
Lão tăng tiếp tục: “Năm đó Thiện Mật cũng còn trẻ, tu hành chưa đến nơi, khăng khăng không chịu thừa nhận, còn muốn trích máu nhận thân. Mẹ cậu vì bảo vệ mà lao đầu tự sát”.
Ông thở dài nặng nề: “Thiện Mật thấy vậy thì hối hận khôn nguôi. Mật Tông ta tu hành Phật pháp, chú trọng từ bi vi hoài. Những năm này y vẫn luôn tự trách mình trước kia đã quá để ý đến danh tiếng bản thân, nếu có thể tìm cách xử lý khác thì đã giữ được mẹ cậu”.
Cổ Bàn ngây dại: “Sao lại thế được...”
Bỗng sắc mặt gã vặn lại, một luồng khí tức hùng hậu ùa ra từ trong cơ thể, nhưng vừa đến gần Lão tăng thì đã biến mất.
Lão tăng không ra tay đáp trả mà chỉ nói: “Chuyện này đã trở thành tâm bệnh của Thiện Mật. Y cho rằng nếu năm xưa có thể dùng cách khác thì mọi chuyện đã không như vậy. Cậu có còn nhớ vì sao cậu bỗng nhiên có được vô số kỳ ngộ không?”
Cổ Bàn chỉ biết nhìn ông trân trối. Lão tăng thở dài, lại quay sang Mật Phật: “Thiện Mật, ngươi tu luyện Phật pháp cho đến giờ, chẳng lẽ vẫn chưa rõ? Chuyện năm ấy không phải do ngươi, cần gì phải tự vân khốn mình, lại càng không nên dùng cái chết để giải thoát. Dù làm người hay làm Phật, mượn tay người khác để trừng phạt mình đều là ngu xuẩn, hiểu chưa?"
Ông lại nói với Cổ Bàn: “Thí chủ, Thiện Mật hổ thẹn trong lòng nên sẽ luôn tha thứ cho cậu. Sở dĩ không nói ra chân tướng vì y sợ cậu lại tìm đến làng bên báo thù, khi ấy oan oan tương báo, biết bao giờ chấm dứt? Vì vậy y lựa chọn tự gánh vác đoạn nhân quả này. Hôm nay cậu đã đạt đến Thần Cảnh, thừa sức tự bảo vệ bản thân, ân oán năm xưa cũng nên xóa bỏ rồi”.
Cổ Bàn chỉ hỏi: “Cha ruột ta là ai?"
Gã biết người mạnh như Lão tăng này sẽ không thèm nói dối, chưa kể nếu ông ấy muốn giết gã thì đã ra tay dễ như bỡn rồi.
Lão tăng lắc đầu: “Người đó tuy cũng tu hành nhưng không đi được xa, đã chết từ lâu lắm rồi”.
Cổ Bàn không nói gì.
Lão tăng tiếp tục: “Chuyện đã đến đây, nên chấm dứt mọi thù hận đi thôi”.
Sau một hồi im lặng, Cổ Bàn mới nói: “Đi thôi”.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!