Bên trong Tiểu Tháp.
Vì để tiết kiệm thời gian, khoảng thời gian này Diệp Quân đều ở trong Tiểu Tháp đọc sách, bây giờ hắn đã đọc xong toàn bộ Thần Pháp.
Hắn đã có một sự hiểu biết rõ ràng về toàn bộ hệ thống tư pháp của Chúng Thần Điện, không thể không nói Thần Pháp này rất hoàn thiện, tổng cộng có hơn mười nghìn điều luật, hơn nữa hắn còn phát hiện Thần Pháp này đa số dùng để hạn chế cường giả, nhưng tiếc là hiệu quả không được quá rõ ràng.
Mà ngoại trừ nghiên cứu Thần Pháp, hắn còn đang nghiên cứu về Đạo Thời Gian.
Lời Tang Mi nói lúc trước hắn vẫn còn nhớ rõ, đó là kết hợp Đạo Thời Gian ở bên ngoài với thời gian bên trong tháp, tiến hành áp chế thời gian.
Hắn cảm thấy ý tưởng này thực sự rất hay.
Nói đơn giản hơn là, một khi hắn thành công thì có thể hình dung bằng câu này: Khi ngươi đang đứng ở tầng một, thì ta đã ở tầng hai.
Đây thuộc về áp chế thời gian, mà cũng thuộc về áp chế Đại Đạo.
Hắn đã ước chừng được thực lực của bản thân, bây giờ sức chiến đấu của hắn nếu không dùng đến huyết mạch phong ma và kiếm Thanh Huyên thì tương đương với Thần cấp cao, cũng có thể đánh một trận với Mệnh Thần, nhưng phần thắng không lớn. Nếu dùng thêm kiếm Thanh Huyên thì hắn vô địch trong Thân cấp cao, đánh với Mệnh Thần thì có được bảy phần thắng.
Nhưng như thế vẫn chưa đủ với hắn.
Hiện tại mục tiêu trước mắt của hắn là để thực lực của bản thân đạt đến trình độ Chủ Thần, tốt nhất là không cần dùng kiếm Thanh Huyên và huyết mạch phong ma cũng có thể đạt đến được cấp bậc đó.
Hắn đã từng sáng tạo ra một chiêu kiếm kỹ, gọi là Diên Trì Nhất Kiếm, nhưng sau này bởi vì đối thủ ngày càng mạnh hơn nên kiếm kỹ này cũng dần bị lạc hậu, bị hắn gác sang một bên, rất ít khi sử dụng.
Nhưng Tang Mi đã cho hắn một suy nghĩ mới, liệu hắn có thể dùng lý thuyết áp chế thời gian đó để dung hợp với kiếm kỹ của bản thân không?
Hắn quyết định làm thử.
Diệp Quân đặt mình vào trong thời không đặc thù, hắn cảm thụ xung quanh, thời gian trong đây và thời gian bên ngoài khác nhau, đây là hai loại Đạo.
Lúc này hắn lại nhớ đến khi cô cô và đại bá Tiêu Dao Tử xuất kiếm, rõ ràng họ xuất kiếm rất chậm, thế nhưng đối thủ lại không thể phòng ngự được.
Tại sao? Có chăng đó là áp chế thời gian? Nhìn như chúng ta đều đang ở trong một tuyết thời gian đồng nhất, nhưng thật ra không phải thế...
Tất nhiên hắn biết cô cô và đại bá chắc chắn không đơn giản như hắn nghĩ, nhưng đối với hắn mà nói, lĩnh ngộ được đến như vậy là đủ rồi, nhiều hơn nữa thì hắn không tiêu hóa được.
Sau khi nghĩ thông, hắn nhận ra thật ra muốn có được loại áp chế đó cũng không khó, bởi vì kiếm Thanh Huyên có thể trở thành cầu nối giữa hai loại thời gian, giúp hắn thuận lợi hơn rất nhiều, nhưng hắn không làm như thế.
Bởi vì hắn biết làm như vậy chẳng có ý nghĩa gì.
Tựa như người khác nói cho ngươi biết mười nhân mười bằng một trăm, ngươi sẽ hiểu ngay, sẽ nhớ rằng mười nhân mười là một trăm, nhưng ngươi lại không biết tại sao đáp số lại như thế, đó chẳng qua chỉ là kiến thức căn bản, kiến thức đó không thuộc về ngươi.
Chỉ có khi hiểu rõ được cơ sở hệ thống phép nhân, biết được tại sao mười nhân mười là một trăm thì đó mới là tri thức của ngươi, ngươi mới có thể lấy tri thức đó làm nền tảng để phát triển bản thân hơn, ví như không có người nào nói cho ngươi nhưng ngươi vẫn biết năm nhân năm băng hai lăm.
Bởi vì ngươi đã nắm giữ được quy luật, nắm giữ được bản chất.
Tình huống hiện tại của hắn là như thế, dựa vào kiếm Thanh Huyên, hắn có thể đem lấy thời gian của cô cô ra dùng, nhưng thời gian này không thuộc về hắn, điều hắn muốn làm chính là hiểu được cách cô cô sáng tạo ra được loại thời gian này, quy luật lẫn bản chất của nó là như thế nào.
Hắn biết chỉ cần hiểu được điều đó thì với hắn mà nói là một sự thăng tiến vượt bậc.
Tự mình học được điều khó thì mới khôn, cô cô để thời không này lại chắc cũng có suy nghĩ như vậy, nếu không thì bà ấy đã dung nhập thẳng vào trong kiếm Thanh Huyên cho hắn rồi.
Tuy hắn biết trong thời gian ngắn bản thân không thể làm được gì, nhưng cũng không vội, ngược lại bây giờ cũng không có chủ nhân bút Đại Đạo, có thể từ từ đi lên, nếu chủ nhân bút Đại Đạo mà ở đây thì thôi cứ kệ xác, giết chết được. lão ta trước rồi tính.
Bây giở sở dĩ hắn có ý nghĩ đó là bởi vì đại bá cùng Tang Mi, Diệp Quân hắn không tu cảnh giới chẳng qua chỉ là vỏ bọc bên ngoài, bây giờ hắn muốn tìm hiểu sâu hơn thì phải đi đào bới ra bản chất bên trong.
Thời gian bên trong Tiểu Tháp, Diệp Quân luôn nghiên cứu về thời gian cô cô đã chế tạo ra, có được thu hoạch không nhỏ, hắn bắt đầu tiến hành thí nghiệm ngay trong Tiểu Tháp, hắn dùng kiếm Thanh Huyên làm một lần, sau đó lại dùng ý kiếm của mình làm lại lần nữa.
Lúc nghiên cứu về bản chất cùng quy luật của thời gian, thật ra là hắn cũng
đang nghiên cứu về bản chất của kiếm Thanh Huyên.
Từ khi kiếm Thanh Huyên theo hắn, hắn luồn "lấy ra dùng", chứ chưa bao giờ nghiên cứu kĩ càng.
Khoảng thời gian tiếp xúc với Tang Mi đã giúp hắn hiểu ra rất nhiều vấn đề, ví như nếu bản thân hắn nghèo, có thể đó là vấn đề của hắn, cũng có thể là vấn đề của gia đình, hoặc cũng có thể là vấn đề của toàn bộ xã hội...
Dựa vào chỉ tiết trông được tổng thể!
Xử lý vấn đề không thể chỉ dùng một góc độ, nên đổi nhiều góc độ để xem xét.
Kiếm Đạo cũng như thế, Diệp Quân hắn tu Kiếm Đạo Vô Địch, vậy phải hiểu rõ được bản chất của 'vô địch, bởi vì có nhiều khi vô địch không có nghĩa là có thực lực tuyệt đối, nhiều người có thực lực không mạnh đến vậy, nhưng tinh thần của bọn họ lại vô địch, có thể lưu danh thiên cổ...
Không biết trải qua bao lâu, thí nghiệm của Diệp Quân rốt cục cũng có một vài kết quả, thời không trước mắt hắn hiện ra thành hai, thời gian bên trái bất động, còn thời gian bên phải đang nhanh chóng trôi đi.
Trái tĩnh phải động!
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!