Diệp Quân quay đầu lại nhìn, ở bên phải dưới một gốc cây đại thụ cách hắn mấy chục trượng, có một người đàn ông trung niên đang đứng đó. Người đàn ông trung niên mặc một chiếc áo trắng bên trong, bên ngoài khoác một chiếc áo dài màu xanh nhạt, đang chắp tay đứng, khi nói chuyện, có một luồng khí tức chế ngự hết thảy.
Diệp Quân nhìn người đàn ông ở trước mặt: “Trung Chúng Thần Điện sao?” Người đàn ông cười nói: “Điện chủ Võ Anh Điện, Hồng Tông.” Võ Anh Điện!
Diệp Quân cau mày: “Hình như Nam Chúng Thần Điện không có bộ phận này.”
Hồng Tông chậm rãi đi về phía Diệp Quân: “ Bọn họ tất nhiên không có, những năm gần đây Nam Chúng Thần Điện đã sa sút, thực lực không còn được như trước, rất nhiều bộ phận đã bị cắt giảm. Võ Anh Điện là một bộ phận đặc biệt, tổng quản đạo thống Thiên Hạ Võ Đạo từ các Vực, ngươi có thể hiểu là đại đa số cường giả của Trung Chúng Thần Điện, đều là do chúng ta dạy dỗ.”
Nói đến đây, ông ta cười lên: “Qua Kiếm mà ngươi giết trước đó cũng xuất thân từ Võ Anh Điện chúng ta, nó xem như là cháu của ta..."
Diệp Quân bật cười: “Trung Chúng Thần Điện các ông thực sự rất coi trọng ta.
Hồng Tông nói: “Cũng hết cách, ngươi có thể một nhát kiếm giết chết Qua Kiếm, chúng ta không muốn coi trọng ngươi cũng không được.”
Diệp Quân yên lặng, thì ra là do mình quá ưu tú. Hắn nhìn Hồng Tông, không biết đang suy nghĩ gì.
Hồng Tông tiếp tục bước về phía Diệp Quân, ông ta bước đi điềm tĩnh, ung dung: “Vốn dĩ mục tiêu của chúng ta là Nam Chúng Thần Điện, ngươi chỉ là một cái cớ để bọn ta nhằm vào bọn họ, nhưng lại không ngờ rằng, thực lực của ngươi lại mạnh mẽ đến như vậy, nếu ngươi yếu hơn một chút, tha cho ngươi một mạng cũng không phải là không thể, nhưng ngươi lại yêu nghiệt như vậy, vậy thì không thể giữ ngươi lại được rồi.”
Diệp Quân bật cười: “Ông lảm nhảm cái quái gì vậy? Ta mà yếu hơn thì không phải đã bị các người giết chết rồi hay sao, nói cái gì mà tha cho một mạng?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!