Diệp Quân không hề biết suy nghĩ của Hề Trọng, những lời hắn vừa nói là thật, hẳn không gọi được Thần Minh.
Nếu có thể thì hắn nào có lãng phí thời gian với đám người này.
Giết hết toàn bộ là được.
Mẹ nó chứ!
Chuốc bực vào mình?
Lúc này, dĩ nhiên Diệp Quân cảm nhận được sự thay đổi của Hề Trọng, hắn quay sang nhìn Hề Trọng ở một bên, nhìn thấy vẻ mặt của đối phương, hắn hiểu được đối phương đang nghĩ gì, cười nói: “Hề điện chủ, nếu ông cây này khó thì có thể leo sang cành khác, ta hiểu”.
Hề Trọng lại lắc đầu: “Thượng sứ, vừa rồi ta ngu muội vì suy nghĩ muốn sống, mong ngươi lượng thứ”.
Diệp Quân nhìn Hề Trọng, hơi ngạc nhiên... Hề Trọng cười khổ nói: “Thượng sứ, thành thật mà nói, mọi người đều muốn
sống cả, nhất là những người đã sống rất lâu như bọn ta, bọn ta không chỉ muốn sống mà còn muốn có nhiều quyền lợi hơn, nhưng.
ông ta nhìn ra đằng xa, người bên cạnh người phụ nữ váy trắng ngày càng nhiều, ông ta khẽ nói: “Nhưng ta tin ngươi là sứ giả Thần Minh thật”.
Diệp Quân khó hiểu: “Tại sao?”
Hề Trọng quay sang nhìn Diệp Quân, cười nói: “Vì chỉ có như thế, ta mới có hy vọng sống”.
Trước đó ông ta váng đầu, nhưng sau khi bình tĩnh lại, ông ta hiểu rõ tình cảnh hiện tại của mình, giết Diệp Quân trước? Ông ta không nghĩ mình có thể giết được Diệp Quân trước mặt, người đàn ông này đối mặt với nhiều cường giả đỉnh cấp như vậy nhưng lại rất bình tĩnh, phong thái tự tin và bình tĩnh thật sự là hiếm có, cho dù người đàn ông này không ph: sứ giả Thần Minh thì chắc chắn cũng là được một thế lực siêu cấp nào đó nuôi dưỡng.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!