Tiểu Bạch nhanh chóng vẫy vẫy chân nhỏ đồng ý.
Diệp Quân: "..."
Nhị Nha liếm kẹo hồ lô, lại nói, "Bây giờ ngươi có muốn đi cùng chúng ta không? Chúng ta có thể mang theo ngươi."
Quân quay đầu nhìn sang Tang Sạn đang ở một bên, sau một lúc im lặng mới nói: "Ta xử lý xong chuyện ở đây thì sẽ tới!"
Nhị Nha gật đầu, “Được, đợi sau khi ngươi đến Vũ trụ nguyên thủy, hãy nhớ đến Quan Huyền Vực. Còn nữa, sau khi đến Vũ trụ nguyên thủy, nếu có ai làm phiền cậu, hãy báo tên tôi và Tiểu Bạch, đảm bảo không ai dám chạm vào ngươi!"
Diệp Quân cười nói: "Được!"
Nhị Nha đột nhiên ý thức được đứa cháu trai nhỏ này sống qua ngày không được tốt lắm nên nói: "Bạch, tặng cho cháu trai một số trang bị để giúp nó tự vệ.”
Diệp Quân lập tức cảm động, lần đầu tiên hắn cảm thấy cam tâm tình nguyện làm cháu trai.
Tiểu Bạch lục lọi, rất nhanh, nó lấy ra một cây thương làm từ xương cốt. Khi cây thương này xuất hiện, một luồng khí tức kinh khủng đột nhiên tràn ngập toàn bộ hoang hải, trong chớp mắt, toàn bộ hoang hải trực tiếp bị xóa đi từng chút từng chút một....
Mọi người: "...
Ánh mắt Diệp Quân trực tiếp tỏa sáng, mẹ kiếp, hắn vừa nhìn đã cảm thấy cây thương này là dành cho mình...
Cách đó không xa, Đông Hoang Chủ hơi nheo mắt lại: "Thần khí chí cao..." Nhưng đúng vào lúc này, Nhị Nha đột nhiên nhét cây thương trở lại túi nhỏ trước mặt Tiểu Bạch, cô đến gần Tiểu Bạch, áp trán vào trán Tiểu Bạch, nhỏ giọng
nói: "Cái này không thích hợp với hắn, ngươi đổi đi."
Diệp Quân
Tiểu Bạch chớp mắt, sau đó cúi đầu lục lọi trong túi, rất nhanh, nó lại lấy ra một chiếc rìu bằng xương khác, ngay khi chiếc rìu bằng xương này xuất hiện, sắc mặt của tất cả mọi người đột nhiên thay đổi, bọn họ cảm thấy một bàn tay kẹp. chặt thần hồn của bọn họ, muốn xóa bỏ bọn họ!
Ở nơi xa, Đông Hoang Chủ cau mày, khẽ vung tay áo, khí tức thần bí đáng sợ đột nhiên bị đánh bay đi.
Nhưng trong mắt hắn lại hiện lên vẻ ngưng trọng: "Lại là một thần khí tối cao nữa..."
Cách đó không xa, vẻ mặt của Diệp Quân cũng thay đổi. Khí tức đó có một loại cảm giác áp bức cực kỳ mạnh mẽ, nhưng trong chốc lát, khí tức đó liền biến mất vì Nhị Nha lại ấn chiếc rìu vào túi.
Diệp Quân: "...."
Nhị Nha kéo Tiểu Bạch sang một bên, cô lẩm bẩm điều gì đó, không lâu sau, cô ôm Tiểu Bạch đi đến chỗ Diệp Quân, cô lấy ra một hạt màu xanh không to, giống như hạt dưa, màu xanh, có một chút năng lượng dao động truyền ra.
Diệp Quân có chút nghỉ hoặc, "Đây là?"
Nhị Nha nói: "Đây là chúng ta cướp được... Ô không phải, là chúng ta không cẩn thận nhặt được. Nghe nói có thể trồng vào cơ thể, dù sao cũng không biết nó có tác dụng gì, ngươi cứ cầm lấy mà sử dụng!”
Không biết có tác dụng gì...
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!