Nhìn Nam Tiêu lao về phía mình, Chử Lăng cười lạnh một tiếng. Đừng nói Nam Tiêu lúc này, cho dù Nam Tiêu ở thời kỳ đỉnh cao, đối với ông ta mà nói, cũng nhiều nhất chỉ là một con kiến lớn hơn mà thôi. Vì vậy, hành vi của Nam Tiêu lúc này trong mắt ông ta chắc chắn là nực cười.
Chử Lăng vung tay áo lên, một luồng khí tức mạnh mẽ lao thẳng về phía Nam Tiêu.
Cảm nhận được khí tức đáng sợ đó, Nam Tiêu biết rõ mình nhất định sẽ chết, nhưng... trong mắt y không có chút sợ hãi.
Lúc này, đừng nói đến Chử Lăng trước mặt, cho dù là Thần Minh, Nam Tiêu cũng sẽ không lùi một bước.
Phía dưới, vô số học sinh và người nghèo nhìn thấy cảnh tượng này, trong mắt đều tràn đầy phẫn nộ cùng tuyệt vọng.
Mà ngay khi luồng khí tức đó sắp nghiền nát Nam Tiêu, đột nhiên, trong cơ thể y xuất hiện một lưồng ánh sáng vàng, ánh sáng vàng rực từ trong ra ngoài, đạo khí tức đó vừa tiếp xúc với ánh sáng vàng như lửa này liền biến mất không chút tung tích...
Mà đúng vào lúc này, tu vi đã mất của Nam Tiêu lúc trước lại nhanh chóng được khôi phục. Không chỉ vậy, khí tức của chính y cũng điên cưồng dâng trào, chỉ trong chớp mắt, y đã vượt qua thần cảnh cao hơn, đạt tới Chủ Thần Cảnh. Mà khí tức đó vẫn đang điên cưồng tăng lên, chỉ trong một thời gian ngắn, hắn đã từ Chủ Thần Cảnh đạt đến Thần Minh Cảnh...
Thần Minh Cảnh!
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, gương mặt đám người Chử Lăng đều tràn
đầy kinh hãi nhìn Nam Tiêu, người dẫn đầu Chử Lăng giọng run rẩy nói: "Làm... làm sao có thể..."
Xung quanh người Nam Tiêu, ánh sáng vàng rực rỡ chói mắt.
Y không chỉ là Thần Minh Cảnh, mà còn là Mệnh Thần, mình chính là thần của bản thân mình.
"Không thể nào!"
Lúc này, Chử Lăng đột nhiên gầm lên và đẩy mạnh tay phải về phía Nam Tiêu.
Chủ Thần lãnh vực!
Chủ Thần lãnh vực đó bao phủ Nam Tiêu, sắp sửa nghiền nát y. Tuy nhiên, Chủ Thần lãnh vực làm sao có thể trấn áp được Thần Minh Cảnh?
Nam Tiêu đứng đó không động đậy, Chủ Thần lãnh vực vừa bao phủ Nam Tiêu đã tan vỡ.
Sắc mặt của Chử Lăng và những người khác trở nên tái nhợt, cơ thể họ bắt đầu run rẩy vì họ đã nhận ra điều gì đó.
Ai mới có khả năng khiến Nam Tiêu, người đã mất hết tu vi, đột nhiên khôi phục tu vi và đạt đến Thần Minh Cảnh trong truyền thuyết?
Rất rõ ràng, câu trả lời là rất rõ ràng. Thần Minh! Đám người Chử Lăng lúc này thực sự sợ hãi, bọn họ sợ hãi nhìn trời đất, tuy
nhiên, chẳng thấy cái gì cả, nhưng họ ý thức được rằng Thần Minh chắc chắn đang ở trong bóng tối!
Nam Tiêu đứng đó, nhìn ánh sáng vàng tỏa ra từ cơ thể mình, im lặng không nói gì, thời khắc này, y cũng ý thức được điều gì đó, bởi vì y nghĩ đến lời ai đó đã nói với mình: "Người đang sống, nên có niềm tin của riêng mình, Nam Tiêu, nếu ngươi là người bình thường thì không cần phải ôm lấy chúng sinh vào lòng, vì đó không phải là trách nhiệm của ngươi, nhưng vấn đề là ngươi không phải, nếu đã nhờ phúc chúng sinh, thì phải bỏ sức vì chúng sinh... .... Thần chủng thực sự không thể bị loại bỏ bởi cái gọi là tịnh hỏa. Nếu Nam Tiêu ngươi chiến đấu vì chúng sinh, tịnh hỏa sẽ khiến thần chủng của ngươi càng đốt càng sáng..."
"Nếu ngươi không biết đến nỗi đau khổ của chúng sinh, vậy thì bây giờ chính là cơ hội tốt nhất của ngươi... Ngươi mới chỉ chịu khổ vài ngày, đã không thể chịu đựng được nữa và muốn chết. Ngươi cũng không nghĩ xem, có người, bọn họ là khổ cả một đời...”
Nhớ lại những gì Tang Mi đã nói với mình, thời khắc này, y đã hoàn toàn hiểu ra rồi.
Hóa ra Thần Minh vẫn luôn ở đó...
Nam Tiêu hít sâu một hơi, nhìn về phía đám người Chử Lăng đã bị dọa cho. mặt mũi trắng bệch ở cách đó không xa, y chậm rãi giơ tay phải lên...
Nhìn thấy cảnh tượng này, đám người Chử Lăng đều chán nản, căn bản không có ý định phản kháng.
Thần Minh Cảnh!
Đó là Thần Minh Cảnh trong truyền thuyết. Làm sao họ có thể chống lại được?
Xong rồi!
Tất cả đều xong rồi.
Tuy nhiên, Nam Tiêu không giết họ, một quả cầu lửa đột nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay y, ngọn lửa bị chia thành sáu phần và biến mất trong lông mày
của Chử Lăng và những người khác.
Tịnh hỏal
Sáu người trợn mắt, khuôn mặt trở nên méo mó.
Dưới sự quan sát của mọi người, sáu người trực tiếp từ trên trời rơi xuống, nặng nề rơi xuống mặt đất. Cơ thể họ co giật, vẻ mặt đau đớn, mà thần chủng trong cơ thể họ lúc này bắt đầu mờ đi từng chút một, khi thần chủng bị tịnh hỏa thiêu đốt cho dần dần mờ đi, tu vi của chính họ cũng biến mất với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường ...
Một lát sau, tu vi của sáu người Chử Lăng đã hoàn toàn biến mất, họ hoàn toàn trở thành người thường.
Nam Tiêu nhìn xuống đám người Chử Lăng: "Thần Minh đã từng ban cho các ngươi thứ gì, bây giờ ta sẽ thay mặt Thần Minh lấy lại."
Đám người Chử Lăng lúc này thực sự sợ hãi và tuyệt vọng.
Mất đi tu vi... Điều này có nghĩa là bọn họ sau này chính là những con kiến và những kẻ khốn cùng trong mắt họ trước đây...
Nghĩ đến đây, tinh thần của họ đột nhiên sụp đổ.
Nam Tiêu không để ý đến họ, y quay người bỏ đi. Đối với đám người Chử. Lăng mà nói, sống như vậy chính là hình phạt lớn nhất đối với họ.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!