Vô Biên thúc thúc! Sắc mặt Diệp Quân đen lại, nhưng hắn không thể phản bác. Mẹ nó!
Hắn biết người này là huynh đệ được cha già công nhận nên xét theo vai vế thì hình như hắn thật sự phải gọi là thúc thúc.
Tân Quan nhìn Vô Biên Chủ nói: “Làm phiền”.
Vô Biên Chủ mỉm cười nói: “Yên tâm đi, có ta ở đây, đảm bảo hắn sẽ không làm loạn ở nơi đó”.
Diệp Quân nhìn thấy Tần Quan vẫn hơi lo lắng, nói: “Mẹ yên tâm đi, con không phải gia gia, gặp người thì gây chuyện, mấy năm nay con đã chịu khổ nhiều rồi nên cũng học được cách khiêm tốn, ngài yên tâm, con tuyệt đối sẽ không gây rắc rối, nếu gặp chuyện không đánh thắng được thì chắc chắn sẽ bỏ chạy ngay.
Tân Quan gật đầu, nói với giọng dịu dàng: “Mẹ biết tính cách của con, con khiêm tốn không thích nổi bật, là người thành thật nhất, mẹ chỉ sợ huyết mạch điên cưồng trong cơ thể con, huyết mạch này không nghiêm túc, mẹ sợ rằng nó sẽ dạy hư con.
Huyết mạch điên cuồng: “.. ”
Nó thật sự rất oan ức, ông trời thấy còn thương, tên này mà là người thành thật sao? Còn sợ nó dạy hư?
Nó vừa tủi vừa nhục nhưng lại không dám nói ra.
Diệp Quân cũng thấy hơi xấu hổ, thì ra hình tượng của hắn trong mắt mẹ lại uy nghiêm sáng ngời như vậy...
Vô Biên Chủ lắc đầu, ông ta biết tính cách của Diệp Quân giống với cha hắn, hai cha con này thực sự rất gian xảo, điều khác biệt duy nhất là tên nhóc Diệp Quân này càng ranh mãnh hơn nhưng bề ngoài thì lại rất thành thật...
Diệp Quân cười nói: “Mẹ, chúng con đi đây”.
Nói xong, hắn nhìn về phía Vô Biên Chủ, nói: “Tiền bối, chúng ta quay ngược. thời gian đi!”
“Quay cái cây búa!”
Vô Biên Chủ mỉm cười nói: “Cái tên nhóc nhà ngươi, thời đại thượng cổ đó đã cách đây mấy nghìn tỷ năm rồi, ngươi cho rằng hai người chúng ta có năng lực quay ngược thời gian trở lại lúc đó sao? Hơn nữa, trên đường đi còn không biết sẽ gặp phải bao nhiêu pháp tắc thiên đạo cản trở..”.
Lúc này Diệp Quân mới ý thức được, lần này đảo ngược thời gian không đơn giản như vậy, hắn nhìn Tân Quan, Tân Quan nói: “Các ngươi đi theo ta”.
Nói xong, bà ấy vừa dẫn Diệp Quân và Vô Biên Chủ đến một tinh vực khác, vừa đến tinh vực này, Diệp Quân đã bị cảnh tượng trước mắt làm kinh ngạc tại chỗ, tỉnh vực này là một trận pháp khổng lồ, vô số ngôi sao xung quanh đang vận hành theo những quy luật nhất định, sức mạnh vô tận của các ngôi sao không ngừng hội tụ từ sâu trong Thiên Hà trong vũ trụ đến tinh vực này.
Diệp Quân hơi kinh ngạc: “Mẹ, đây là cái gì?”
Tân Quan nói: “Trận pháp dịch chuyển thời gian, trên lý luận mà nói, có thể dịch chuyển các ngươi đến tận cùng của năm tháng”.
Diệp Quân nói: “Thực tế thì sao?”
Tân Quan cười nói: “Thực tế sẽ có rất nhiều vấn đề xuất hiện, hơn nữa đều là những vấn đề không biết rỡ”.
Diệp Quân gật đầu: “Con hiểu rồi”.
Tân Quan nói: “Có cần mặc một ít trang bị không? Có rất nhiều thần vật tối cao, con có thể tùy ý lựa chọn”.
Diệp Quân nhếch mép cười: “Không cần đâu, kiếm của con là trang bị tốt
Tân Quan cười nói: “Được, được”.
Nói xong, bà ấy quay đầu nhìn sang một bên: “Khởi động trận pháp dịch chuyển”.
Khi giọng nói vừa dứt, toàn bộ ngân hà đột nhiên rung chuyển dữ dội, ngay sau đó, ánh sáng vô tận của các vì sao tụ tập dưới chân Diệp Quân và Vô Biên Chủ, một sức mạnh khủng khiếp dâng lên từ dưới chân của Diệp Quân và Vô Biên Chủ, sau đó bao bọc họ lại, tiếp theo, sức mạnh khủng khiếp đó trực tiếp xuyên qua rào cản thời không, đưa hai người họ vào dòng sông thời gian vô tận...
Đi ngược dòng chảy!
Tân Quan nhìn Diệp Quân đã biến mất trong dòng sông thời gian, nhẹ giọng nói: “Nhóc con, con nhất định phải nắm bắt cơ hội!”
Nói xong bà ấy quay người bỏ đi. Một thời gian sau, bà ấy đi đến nền văn minh Quần tinh.
Khi biết tin Tân Quan đến, Mạc Lăng, tộc trưởng của nền văn minh Quần tinh, đã đích thân mang theo người trong tộc của mình ra chào đón. Khi Mạc Lăng nhìn thấy Tân Quan ở phía xa, ông ta nhanh chóng chắp tay làm lễ, phấn khích nói: “Tần các chủ, sự hiện diện của ngài thực sự làm cho nền văn minh Quần tinh của chúng ta cảm thấy rất vinh hạnh! Người đâu, chơi nhạc, biểu diễn cho Tần các chủ xem một màn pháo hoa ngôi sao..”.
Mặc dù hành vi của Mạc Lăng có phần nịnh nọt nhưng xung quanh không ai tỏ ra khinh thường ông ta cả, ngược lại, họ chỉ cảm thấy Mạc Lăng làm chưa đủ...
Tiền!
Nền văn minh Quần tinh nợ người ta rất nhiều tiền... Nếu người ta đến đây để đòi nợ thì nền văn minh Quần tinh không biết phải lùi lại bao nhiêu năm nữa.
Không có bất kỳ nền văn minh nào cần tiền nhiều như nền văn minh Quần tính...
Những người cho rằng mặt mũi quan trọng hơn tiền bạc hoặc là còn quá trẻ hoặc chưa từng nghèo.
Tần Quan cười nói: “Lăng tộc trưởng, không cần phải làm như vậy, lần này ta tới tìm các ngươi là bởi vì có chuyện muốn nói với các ngươi”.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!