Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Hậu Duệ Kiếm Thần - Nhất Kiếm Phá Thiên - Diệp Quân (FULL)

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, người đàn ông mặc âu phục nằm trên mặt đất cách đó không xa bỗng nhiên trợn mắt há hốc mồm: “Dựa vào đâu... Ta con mẹ nó cũng họ Diệp cơ mài”

Diệp Quân và Từ Chân đang đi ở bên đường, đèn hai bên đường lờ mờ, lúc này đã vào thu, lá khô vàng rơi khắp trên mặt đất, gió thổi nhẹ nhàng nhưng có chút lạnh.

Từ Chân đột nhiên nói: “Ta chờ ngươi đã rất lâu rồi”.

Diệp Quân nói: “Xin lỗi”.

Tay phải của Từ Chân vuốt vuốt phần tóc bạc bị gió thổi loạn ở bên tai, nàng quay đầu nhìn về phía Diệp Quân: “Mối quan hệ ngày trước của chúng ta là gì?”

Diệp Quân hơi trầm ngâm, sau đó nói: “Bạn bè”. Từ Chân cứ như vậy nhìn Diệp Quân: “Bạn bè?” Diệp Quân gật đầu: “Ừ, bạn bè”.

Từ Chân gật gật đầu: “Giữa bạn bè với nhau hình như không thể nắm tay nhau được”.

Nói xong, nàng buông tay Diệp Quân ra. Diệp Quân lại kéo tay nàng: “Bạn trai bạn gái”.

Từ Chân đưa tay năm lấy một chiếc lá cây bay xuống, thờ ơ nói: “Chỉ là bạn trai bạn gái thôi sao?”

Diệp Quân nói: “Ù”

Lá cây trong tay Từ Chân vỡ vụn, hóa thành tro tàn, nàng quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, nghiêm túc nói: “Nhưng ta cảm thấy ngươi như là người thân”.

Diệp Quân tâm run lên không rõ lý do, hắn nắm chặt tay Từ Chân, nhẹ giọng nói: “Đương nhiên, chúng ta là người thân”.

Từ Chân nở nụ cười, nụ cười này, thật sự khiến cho trời đất quay cuồng.

Nhìn người con gái tuyệt mỹ trước mắt, trong lòng Diệp Quân không còn chút kiều diễm nào mà chỉ có đau lòng.

Từ Chân lại nói: “Ở bên ngoài, rất khổ phải không?”

Diệp Quân lắc đầu: “Không khổ, ông nội ta rất mạnh, cha ta rất mạnh, cô cô ta rất mạnh... từ trước tới nay ta là người có bối cảnh lớn nhất, ở bên ngoài, đều là ta bắt nạt người khác, không ai có thể bắt nạt được ta”.

Từ Chân dừng bước, nàng quay đầu nhìn hắn, không nói gì, chỉ đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt hắn, trong mắt nàng chỉ đều là sự thương tiếc, là sự đau lòng.

Diệp Quân bắt lấy hai tay của nàng, cười nói: “Chân tỷ, ta hơi đói bụng”.

Từ Chân nói: “Đi, về nhà”.

Nói xong, nàng lôi kéo Diệp Quân đi về phía xa xa, dưới ánh đèn loang lổ, bóng hình của hai người càng ngày càng xa...

Sau khi trở lại chỗ ở của Từ Chân, Từ Chân đi vào phòng bếp, nàng bật bếp gas, đặt chiếc nồi đựng đầy nước lên, sau đó lấy hai quả cà chua từ trong tủ lạnh ra bỏ vào trong nồi, tiếp theo, nàng cầm lấy một nắm hành đã rửa sạch rồi cắt nhỏ.

Mà Diệp Quân ở phía sau nhìn nàng như vậy!

Chỉ chốc lát sau, nước trong nồi sôi lên, Từ Chân tắt lửa, lấy thìa vớt hai quả cà chua ra, nàng nhẹ nhàng lột vỏ cà chua, sau đó đặt lên đĩa thức ăn, cầm lấy dao rồi băm nhỏ, không bao lâu, cà chua đã được nàng băm thành từng miếng nhỏ, nàng đổ nước trong nồi đi, sau đó đổ vào một chút dầu, chờ chừng hơn mười phút sau, nàng nhanh chóng đổ cà chua vào xào lại, xào một hồi, lại đổ nước sôi Vào......

Diệp Quân: “...

Một lát sau, một chén mì ăn liền nấu với cà chua nóng hôi hổi được bưng đến trước mặt hắn, bên trên còn có một cái trứng ốp la.

Từ Chân cười nói: "Ăn đi!"

Diệp Quân gật gật đầu: “Được”.

Hắn ăn rất nhanh, hắn chỉ ăn dăm ba miếng đã hết sạch bát mì ăn liền đó, ngay cả canh cũng không tha, hắn cảm thấy ăn thật sự rất ngon... Mì ăn liền còn có thể làm như vậy, Chân tỷ thật sự là một nhân tài.

Sau khi Diệp Quân ăn xong, Từ Chân bưng bát lên rồi đi vào phòng bếp, sau khi nàng rửa bát sạch sẽ xong, xoay người nhìn về phía Diệp Quân, cười nói: “Nghỉ ngơi đi”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Từ Chân nói: “Ta đi tắm”.

Nói xong, nàng xoay người đi về phía phòng tắm.

Diệp Quân lấy tiểu tháp ra: “Tháp gia, ngươi đi dạo một chút đi”.

Dứt lời, hắn ném tiểu tháp ra ngoài cửa sổ.

Tiểu Tháp run giọng nói: “Con mẹ nó ta chỉ là một cái tháp thôi! Ta chỉ là một cái tháp thôi! Con người các ngươi sẽ cảm thấy có hứng thú với một cái tháp cái sao? Có sao? A...”.

Âm thanh càng lúc càng xa....

Một lát sau, Từ Chân cuốn một chiếc khăn tắm đi ra, mái tóc bạc của nàng buông xõa ở sau lưng, còn mang theo một chút bọt nước, bởi vì khăn tắm có hơi ngắn, bởi vậy, không che được cặp đùi trắng nõn như ngọc để lộ ra bên ngoài, đặc biệt là trước ngực, bởi vì chỉ có một chiếc khăn tắm, nếu như nhìn kỹ thì có thể nhìn thấy...

Diệp Quân chỉ cảm thấy có chút khô nóng, nhận thấy được sự thay đổi của cơ thể, trong lòng hắn không khỏi nói: “Phong Ma huyết mạch, ngươi tỉnh táo một

chút”.

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận