Diệp Quân im lặng.
Nhưng ta biết, cậu nhất định là người rất thân của ta”.
Diệp Quân kéo lấy tay cô ta, nhẹ giọng nói: “Nhớ không ra, vậy thì không cần nhớ nữa”.
Từ Chân nhìn hắn, không nói gì.
Diệp Quân bắt đầu ăn mì, giống như ngày hôm qua, hắn ăn dăm ba miếng đã hết sạch bát mì.
Sau khi ăn xong, Từ Chân đột nhiên nói: “Lúc nào thì đi?”
Diệp Quân nói: “Ngày mai”.
Từ Chân gật đầu, không nói gì.
Diệp Quân nói: “Chúng ta đi đến một nơi”.
Từ Chân không hề hỏi đi đâu, chỉ gật đầu.
Diệp Quân đột nhiên mở lòng bàn tay ra, quyến sách trên bàn cách đó không xa bay vào trong tay hắn, hắn đang muốn mở ra xem, Từ Chân đột nhiên ngăn cản
hẳn lại: “Không cho xem”.
Diệp Quân nhìn về phía Từ Chân, Từ Chân cười nói: “Không phù hợp với trẻ em".
Diệp Quân nói: “Vậy thì ta lại càng thích hơn”.
Nói xong, hắn vừa mở ra xem, vừa mới mở ra, đúng không hổ danh nhóc con, không chỉ có nội dung bùng nổ, còn có cả tranh minh họa ... Bức tranh đó cũng giống như được chụp lại vậy, thật sự trông rất sống động, khiến cho người ta khó có thể không tự mình làm.
Diệp Quân nhìn về phía Từ Chân, trên mặt Từ Chân mang theo một nụ cười rất tự nhiên, không hề có chút xấu hổ nào.
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Vẽ đẹp lắm”. Từ Chân chu miệng cười, không nói gì. Diệp Quân gập sách lại, sau đó lật đến trang cuối cùng: “Vẫn chưa viết xong”.
Từ Chân gật đầu: “Vẫn thiếu một cái kết”.
Diệp Quân gật đầu, hắn nhìn ra phía bên ngoài một cái, cười nói: “Không được nằm trên giường thêm nữa”.
Nói rồi, hắn nhìn về phía Từ Chân: “Chân tỷ, ta muốn mặc quần áo, tỷ có thể tránh mặt đi một lát được không?”
Từ Chân lấy quần áo của hắn ra, sau đó nói: “Ta mặc giúp cậu”. Diệp Quân nhìn cô ta, không nói gì.
Từ Chân kéo hắn lên, sau đó bắt đầu mặc quần áo cho hắn, cô ta mặc rất nghiêm túc, cũng rất tự nhiên, giống như người vợ đang đối đãi với chồng vậy.
Không bao lâu sau, Diệp Quân mặc quần áo xong, mái tóc dài xõa ra trên vai, mặc bộ huyền bào trông cực kì tuấn tú.
'Từ Chân nhìn hắn, mỉm cười nói: “Đẹp thật”.
Diệp Quân đột nhiên cởi khăn tắm của cô ta ra, trong phút chốc, cơ thể lộng lẫy tuyệt mỹ xuất hiện trong tầm mắt của hắn.
Từ Chân cũng không hề ngăn cản, cứ đứng như vậy nhìn hắn. Diệp Quân mỉm cười nói: “Ta cũng giúp tỷ mặc thế mới công bằng”.
Hắn mặc cũng rất nghiêm túc, đương nhiên không hề tự nhiên, nhưng mà, cũng rất cẩn thận, còn có hơi chậm...
Rất nhanh, Diệp Quân mặc cho cô ta một bộ váy trăng như tuyết, hắn cúi người nhẹ nhàng hôn lên môi Từ Chân, sau đó cười nói: “Đẹp quá”.
Từ Chân bật cười. Hai tiếng đồng hồ sau. Hai người đi tới nơi bọn họ đã từng tới, Thiên Hộ Miêu Trại Tây Giang.
Lúc bọn họ đến, đã là buổi chiều, hôm nay trời đổ mưa, bởi vậy, lúc này cũng không nóng nhiệt độ cũng vừa phải.
Người tới du lịch cũng khá đông, sau khi tiến vào Miêu Trại, chỗ nào có thể bắt gặp các cô gái mặc trang phục Miêu, phần đa đều là những người con gái trẻ tuổi.
Đúng lúc này, một cô gái ăn mặc thời thượng đột nhiên đi tới trước mặt Diệp. Quân và Từ Chân, cô ấy mỉm cười nói: “Xin lỗi, quấy rầy hai vị một chút, tôi là nhân viên chụp ảnh cho một tờ tạp chí chuyên nghiệp, tôi... có thể chụp ảnh cho hai vị không?”
Diệp Quân và Từ Chân nhìn nhau, Diệp Quân cười nói: “Được”.
Cô gái mừng rỡ, cô ấy vội vàng lấy máy ảnh ra, sau đó lùi ra cách đó không xa bắt đầu chụp ảnh cho Diệp Quân và Từ Chân, cô ấy chụp liên tục vài tấm, cô ấy vốn định để Diệp Quân và Từ Chân phối hợp với nhau tạo nên một vài tư thế gì đó, nhưng lời này cô ấy không dám nói.
Sau khi chụp liên tiếp vài tấm hình, cô gái cười nói: “Cảm ơn, chụp xong rì
Diệp Quân và Từ Chân gật đầu rồi sau đó đi về phía xa xa.
Sau khi hai người rời đi, cô gái mới cảm thán: “Đúng thật là nhân vật thần tiên mà...
Nói xong, cô ấy cúi đầu nhìn máy ảnh, kiểm tra lại những bức hình mà lúc nãy cô ấy đã chụp, sau đó cô ấy đã lập tức đứng hình.
Những bức hình ban nãy cô ấy chụp lại là những bức ảnh trắng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!