“Mẹ kiếp!” Tiểu Tháp kinh hãi nói: “Tiểu tử ngươi đừng nghĩ nhiều như vậy, ta có át chủ bài, trước đây ta vẫn luôn giả vờ yếu đuối, ta thật sự giả vờ yếu đuối...
Ngươi tin ta đi! Ta... ”.
Nó cách Diệp Quân ngày càng xa...
Thấy Diệp Quân không có ý định dừng lại, Tiểu Tháp tức giận nói: “Mẹ kiếp, ta là Tháp gia của ngươi, chết tiệt, ta là Tháp gia của ngươi! Vào giây phút cuối cùng, ngươi lại bỏ rơi ta sao? Ngươi làm vậy mà coi được sao? Ngươi cảm thấy thú vị không? Nhanh chóng mở phong ấn ra cho ta... Tiểu Hồn... Mau mở phong ấn ra cho tai”
Tiểu Hồn run rẩy nói: “Tháp gia, ta cũng bị tiểu chủ nhân phong ấn”.
Tiểu Hồn đang ở trong tháp.
Tiểu Tháp: “...”.
Cứ vậy, Tiểu Hồn và Tiểu Tháp bị phong ấn đã bay đến phòng của Từ Chân.
Lúc này Từ Chân đang đứng ở cửa sổ, cô ta nhìn chằm chằm về phía xa cuối đường, nơi bóng lưng Diệp Quân đang dần biến mất ở cuối đường.
Từ Chân mở lòng bàn tay ra, Tiểu Tháp rơi vào tay cô †a. Tiểu Tháp run giọng nói: “Chân Thần... Ngài đã khôi phục trí nhớ chưa?” Từ Chân lắc đầu.
“Xong rồi”.
Tiểu Tháp than thở: “Tiểu tử này... Tiểu tử này nhất định đã nhận ra điều gì đó, hắn nhất định đã nhận ra điều gì đó không bình thường, cho nên mới phong ấn Tiểu Hồn và ta ở đây... Hắn là người thông minh như vậy, nhất định biết một số nguy hiểm mà ta không biết... Không, ta phải đi giúp hắn... Nhưng bây giờ ta không thể di chuyển được..”.
Nó thực sự thấy hơi gấp gáp.
Tiểu Hồn vẫn tương đối bình tĩnh: “Tháp gia, đừng vội, hỏi Chân Thần thử
xem..”.
Tiểu Tháp tỉnh táo lại, vội vàng hỏi: “Chân Thần, ngài có cách nào giải trừ phong ấn của chúng ta không?”
Từ Chân lắc đầu.
Tiểu Tháp nghỉ hoặc nói: “Sao có thể... Ngài lợi hại như vậy, ngài... Đúng vậy, ta nhớ ra rồi, trí nhớ của ngài còn chưa khôi phục, thực lực còn chưa thật sự khôi phục... Sở dĩ hắn không có giúp ngài khôi phục trí nhớ, cũng vì không muốn ngài tham gia vào cuộc chiến này..”.
Từ Chân im lặng. Tiểu Tháp lo lắng nói: “Vậy phải làm gì bây giờ... Phải làm gì bây giờ..”.
Từ Chân bỗng nhiên cầm Tiểu Tháp lên, xoay người rời khỏi phòng, đi ra đường.
Dù đã mười hai giờ rạng sáng nhưng trên đường phố vẫn rất sôi động và có rất nhiều nam nữ.
Từ Chân bước đi lang thang không mục đích trên đường phố. Cô ta cực kỳ xinh đẹp, lại còn ăn mặc theo kiểu cổ trang, tự nhiên thu hút rất nhiều người. Hơn nữa, cô ta đi một mình nên rất nhanh đã có người đến bắt chuyện.
Một người đàn ông lịch sự tao nhã đi tới và hỏi: “Cô đi một mình à?” Từ Chân liếc nhìn hắn ta một cái, không nói gì.
Người đàn ông mỉm cười nói: “Không biết tôi có vinh hạnh được mời cô uống một ly không?”
Từ Chân lắc đầu và bỏ đi ra xa.
Thấy Từ Chân tựa hồ cũng không có phản kháng bao nhiêu, người đàn ông lập tức tự tin hơn, nhanh chóng đi theo: “Cô gái, nếu hôm nay không tiện, có thể để lại thông tin liên lạc được không, hôm khác tôi sẽ..”.
Từ Chân quay đầu nhìn người đàn ông: “Tôi có người yêu rồi”.
Người đàn ông còn muốn nói gì nữa, nhưng Từ Chân đột nhiên đi đến một cánh cổng gần đó, nơi có một cái trống đá (bão cổ thạch) cô ta đấm xuống một cú.
Bùm!
Cái trống đá kia lập tức biến thành bột.
Người đàn ông choáng váng.
Từ Chân vỗ tay và đi về nơi xa.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng của người đàn ông, hắn ta tự nhiên không dám tiếp tục tiến tới bắt chuyện nữa, bởi vì hắn ta biết rằng nếu mình lại nói nhiều thêm một câu nữa, đối phương sẽ không chút do dự đấm vào đầu hẳn ta.
Thật đáng sợ.
Người đàn ông quay người bỏ chạy.
Từ Chân đi trên đường phố náo nhiệt, ánh mắt không tập trung, không biết đang suy nghĩ gì.
Tháp gia không nói nữa, cả nó và Tiểu Hồn đều đã bị Diệp Quân phong ấn, với thực lực hiện tại của Diệp Quân, toàn bộ hệ ngân hà chỉ có hai người có thể phá vỡ phong ấn của hắn, một người chính là Chân Thần khi khôi phục toàn bộ thực. lực, còn người kia là chủ nhân bút Đại Đạo.
Nhưng vấn đề là sức mạnh của hai người kia một người đã bị phong ấn, còn một người thì vẫn chưa phục hồi...
Lúc này, trời đột nhiên bắt đầu mưa.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!