Từ Chân quay lại thì nhìn thấy một cô bé khoảng mười mấy tuổi cầm ô đi ra ngoài, cô bé nhanh chóng bước tới chỗ Từ Chân và hỏi với vẻ quan tâm: “Chị ơi, sao chị lại đầm mưa ở đây?”
Vừa nói, cô bé vừa mở ô ra nhưng lại không thể với tới Từ Chân nên cô bé nhanh chóng kéo Từ Chân vào cửa hàng của mình.
Đây là một cửa hàng quần áo với nhiều bộ trang phục Miêu tộc khác nhau treo xung quanh.
Cô bé nhanh chóng rót một cốc nước sôi đưa cho Từ Chân: “Chị mau uống chút nước ấm đi, đừng để bị cảm lạnh. Còn nữa, chị thay quần áo ướt ra đi! Quần
áo của mẹ em có lẽ sẽ hợp với chị..”.
Nói xong cô bé quay người chạy về phòng, một lúc sau cô bé đã cầm một chiếc váy chạy ra trước mặt Từ Chân và nói: “Chị, chị mau thay đi”.
Từ Chân nhìn cô bé: “Chỉ có một mình em thôi à?” Cô bé gật đầu: “Bây giờ chỉ có một em, cha mẹ em đã đi tu tiên rồi”.
Từ Chân có chút kinh ngạc: “Tu tiên?”
Cô bé nói: “Đúng rồi, thỉnh thoảng họ sẽ quay về một lần...ôi, chị nên thay quần áo trước đi nếu không sẽ bị cảm lạnh”.
Từ Chân gật đầu: “Cám ơn”.
Vừa nói, cô ta vừa lấy quần áo bước vào trong, nhưng chẳng mấy chốc cô ta đã ngây ra tại chỗ, trên bức tường cách đó không xa có treo một bức tranh, trong tranh vẽ là một người phụ nữ mặc quần áo Miêu tộc và một người đàn ông. ...chính là cô ta và Diệp Quân.
Nhìn chính mình với nụ cười rạng rỡ trong bức tranh, Từ Chân đứng ngây ra đó, ngay lúc này, vô số ký ức chợt từ sâu trong tâm trí cô ta tràn về...
Vào lúc này, cô ta cuối cùng cũng hiểu tại sao dù cố gắng thế nào cô ta cũng không thể nhớ được chuyện gì đã xảy ra, bởi vì tia nhân tính của cô ta đang ở đây...
Sau khi Diệp Quân rời khỏi Miêu trại, hắn đi đến học viện Ngân hà, khi trở lại đây, những cảnh tượng trong quá khứ đột nhiên hiện lên trong đầu hắn.
Khi hắn bước vào trường, một bầu không khí trẻ trung, vui tươi lập tức ập vào mặt, họ đều là những người trẻ, những người trẻ có đôi mắt sáng.
Xung quanh có người nhìn hắn, nhìn bề ngoài thì hắn còn rất trẻ, tâm hai mươi mấy tuổi, vẻ ngoài của hắn cực kỳ đẹp trai, lại mặc trang phục cổ nên ngay khi
bước vào đã thu hút ánh mắt của rất nhiều người, đặc biệt là phụ nữ.
Đừng bao giờ đánh giá thấp tình yêu dành cho cái đẹp của phụ nữ, nếu họ bắt đầu điên cuồng thì đàn ông không thể so sánh được.
Sau khi Diệp Quân tìm hiểu khắp trường thì biết được rằng Mộc Uyển Du và Tô Tử đã đến Ngân Hà Tông.
Ngân Hà Tông vẫn nằm trong hệ ngân hà, học viện Ngân Hà không thể so sánh với nơi đó, có thể nói nơi đó là học viện cao nhất của học viện Ngân Hà và là
nơi mà vô số người trong toàn bộ hệ ngân hà đều mơ ước được đến.
Diệp Quân quay người đi về phía ngoài sân trường, hắn đang muốn gặp một người khác chủ nhân bút Đại Đạo!
Đến đây sao có thể không gặp người này được chứ?
Đúng lúc này, một thanh âm kinh ngạc đột nhiên từ bên cạnh truyền đến: “Là ngươi!”
Diệp Quân quay người lại, nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp mặc váy trắng đứng cách đó không xa, người phụ nữ này đang kinh ngạc nhìn chằm chằm hẳn.
Diệp Quân cũng có chút kinh ngạc khi nhìn thấy người phụ nữ này, cô ấy không ai khác chính là Hiên Viên Lăng của tộc Hiên Viên.
Diệp Quân cười nói: “Cô không đi Ngân Hà Tông à?”
Hiên Viên Lăng lắc đầu: “Không... Anh đến đây để tìm Tô Tử và Mộc Uyển Du sao?”
Diệp Quân gật đầu.
Hiên Viên Lăng nhìn hắn một cái, không nói gì. Diệp Quân cười nói: “Uống một ly không?” Hiên Viên Lăng gật đầu: “Được”.
Hai người bước ra ngoài.
Nhìn thấy cảnh tượng này, một số có mặt tại hiện trường lập tức bị sốc vì họ nhận ra Hiên Viên Lăng, đây là người đẹp nhất ở học viện Ngân Hà khóa trước.
Mọi người đều thích bàn tán, khi nhìn thấy cô ấy và Diệp Quân đi cùng nhau, khó tránh khỏi sế bàn tán.
Rất nhanh, hai người đã đến nhà hàng bên ngoài, Hiên Viên Lăng tùy tiện gọi một vài món, sau đó nhìn Diệp Quân: “Lúc trước bọn họ vẫn đang đợi anh đấy”.
Diệp Quân gật đầu: “Bọn họ ở trường học thế nào?”
Hiên Viên Lăng nói: “Rất tốt, có người đang âm thầm bảo vệ bọn họ... là người của anh sao?”
Diệp Quân gật đầu.
Hiên Viên Lăng liếc nhìn hắn một cái, nhẹ giọng nói: “Sao lâu như vậy không trở lại?”
Diệp Quân nói: “Thật sự có quá nhiều việc, cô thì sao? Cô còn chưa đi Ngân Hà Tông sao?”
Hiên Viên Lăng lắc đầu: “Tôi đã đi rồi, nhưng..”. Nói đến đây, cô ấy ngập ngừng muốn nói. Diệp Quân nói: “Có phiền phức gì à?”
Hiên Viên Lăng gật đầu: “Bên kia có người cứ làm phiền tôi mãi, tôi không có hứng thú với anh ta, nhưng gia tộc của anh ta..”.
Nói đến đây, cô ấy ngừng nói.
Diệp Quân gật đầu, không nói gì, chỉ lấy ra một tờ giấy, viết một câu, đưa cho Hiên Viên Lăng: “Sau khi ngươi trở về, đưa tờ giấy này cho Tông chủ của Ngân Hà Tông”.
Hiên Viên Lăng nhìn Diệp Quân: “Anh có còn quay lại nữa không?”
Diệp Quân cười nói: “Không chắc”.
Hiên Viên Lăng không nói gì.
Hai người trò chuyện một hồi, Diệp Quân đứng lên nói: “Lăng cô nương, tôi còn muốn đi gặp một người nữa, sau này chúng ta sẽ gặp lại”.
Nói xong hắn bước ra ngoài.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!