Sức mạnh của chúng sinh tràn vào, địa ngục tan vỡ.
Mà cái này còn chưa đến một phần mười sức mạnh của chúng sinh... Thế giới địa ngục này đã không thể chịu đựng được nữa.
Bên ngoài.
Tần Quan cười lớn, lúc này bàn tay đang nắm chặt của bà lặng lẽ thả lỏng, trên mặt lại hiện lên nụ cười.
Bên cạnh bà, biểu cảm của A Bồ ngưng trọng hơn bao giờ hết. Nhân quả của chúng sinh! Sức mạnh của chúng sinh!
Bởi vì Tứ Phá Vòng và kiếm đạo mạnh mẽ của Diệp Quân, ông ta đã quên mất một điều, đó chính là Diệp Quân tu luyện Trật Tự đạo, là chúng sinh.
Hắn có thể sử dụng sức mạnh tín ngưỡng của chúng sinh...
Lúc này, chưa đến một phần mười sức mạnh tín ngưỡng của chúng sinh đã dễ dàng phá hủy thế giới tu hành địa ngục do sư tổ của họ đích thân tạo ra...
A Bồ nhìn chằm chằm Diệp Quân, ông ta biết... người trước mặt rất có khả năng sẽ trở thành kỷ nguyên chủ của kỷ nguyên này.
Ở một bên, Tân Quan mỉm cười, nhưng đột nhiên cảm thấy có chút đau xót, sự trưởng thành nào cũng đều có khó khăn, bà hy vọng Diệp Quân trưởng thành,
nhưng cũng hy vọng Diệp Quân một đời vui vẻ...
Cha mẹ đều là như thế, họ đều mong con mình ở trên đời bớt đau khổ hơn, nhưng họ cũng biết rất rõ rằng khi đến thế giới này, rốt cục là phải chịu khổ...
Trong địa ngục đã tan vỡ, Diệp Quân nhẹ nhàng vẫy tay phải, tất cả sức mạnh của chúng sinh lặng lẽ biến mất.
Đôi mắt hắn từ từ nhắm lại. Phục Võ cũng lặng lẽ thu tay lại.
Một lúc sau, Diệp Quân mở mắt ra, trong mắt hắn có hàng tỷ chúng sinh xuất hiện, nhưng trong nháy mắt lại biến mất.
Trách nhiệm!
Vào giờ phút này, hắn hiểu sâu sắc rằng từ lúc hắn, Diệp Quân, muốn thiết lập trật tự, Diệp Quân hắn sẽ làm tròn bổn phận của mình đối với chúng sinh, là hắn chứ không phải ai khác.
Diệp Quân thu hồi suy nghĩ, quay đầu nhìn Phục Võ, cười nói: "Cảm ơn."
Phục Võ gật đầu, không nói gì.
Diệp Quân nhìn thế giới địa ngục tan vỡ, nhẹ giọng nói: 'Phục Võ cô nương, chúng ta đi thôi."
Nơi này đã tan vỡ, đương nhiên không thể tu luyện được nữa.
Hai người rời khỏi địa ngục, đi tới trước mặt Tân Quan và A Bồ, Diệp Quân nhìn Tần Quan nói: "Mẹ, con muốn đến Thiên Lộ xem."
Tân Quan cười nói: "Cũng nên đi xem một chút. Vừa đúng lúc ở đó đang tổ chức một cuộc thi... cũng đúng lúc đều là những người trẻ tuổi..."
Diệp Quân liên tục xua tay nói: "Con không tham gia đâu."
Tân Quan nói: "Không muốn gặp những người trẻ tuổi yêu nghiệt nhất vũ trụ nguyên thuỷ thời đại này sao?”
Diệp Quân cười nói: "Gặp thì cũng được, nhưng thi đấu thì không cần.” Tần Quan gật đầu: "Được."
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Phục Võ, "Phục Võ cô nương, cùng đi xem chứ?"
Phục Võ gật đầu.
Sau khi hai người rời đi, Tân Quan trầm mặc một lát rồi nói: "Người đâu." Một người mặc đồ đen xuất hiện phía sau bà.
Tần Quan nói: "Có thể bắt đầu rồi."
người mặc đồ đen lặng lẽ lui ra.
Thiên Lộ.
Thiên Lộ nằm trong tinh không vũ trụ rộng lớn, rộng hàng trăm ngàn trượng, kéo dài đến tận cùng vũ trụ.
Lúc này, xung quanh Thiên Lộ, có vô số cường giả của các nền văn minh đang tụ tập.
Bởi vì hôm nay là ngày "Đăng Thiên Lộ' được tổ chức cứ mười năm một lần trong vũ trụ nguyên thuỷ, "Đăng Thiên Lộ” chính là một cuộc thi đấu, nhưng không còn là thi đấu võ đạo nữa mà là thi đấu Đại đạo.
Thiên Lộ được gọi là nơi tận cùng của vũ trụ, cũng được gọi là nơi kết thúc của võ đạo. Ai có thể tiến xa hơn trên Thiên Lộ này, cũng có nghĩa là con đường đại đạo của người đó sẽ càng mạnh hơn. Vì vậy, cứ mười năm một lần sẽ có một cuộc thi đấu lớn trong vũ trụ nguyên thuỷ, mà những người tham gia đều là những kẻ yêu nghiệt nhất thuộc thế hệ trẻ của các nền văn minh lớn trong vũ trụ.
Đăng Thiên Lộ! Thực ra chính là lên con đường võ đạo.
Có ai không muốn tiến xa hơn một chút trên con đường võ đạo chứ, thậm chí là... đi đến cuối cùng?
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!