Người của Tiên Bảo Các đương nhiên quen biết tiểu cô nương này và tên nhóc màu trắng...... Đương nhiên, bọn họ cũng rất đau đầu với hai tên tiểu tử kia.
Hai tên tiểu tử này đúng thật là thổ phỉ.
Mục đích mà Nhị Nha mang theo Tiểu Bạch rất rõ ràng, đi thẳng đến Tiên Bảo Các.
Mục đích bọn họ đến ngày hôm nay chỉ có một: Vay tiền.
Rất nhanh đã có người báo cáo chuyện bọn họ đến cho Ly Thương, vừa nghe đến hai tên tiểu tử này lại tới, khuôn mặt của Ly Thương trở nên khổ não.
Tư duy của hai tên tiểu tử này rất khác với người thường, nói chuyện với bọn họ, thật sự quá khó khăn.
Ly Thương suy nghĩ một chút, sau đó nhìn lão giả trước mặt, “Ngươi thủ ở đây, chớ rời đi, ta lập tức quay trở lại”.
Lão giả đó gật đầu: cung kính nói: “Được”.
Ly Thương nhanh chân rời đi, chạy tới vừa đúng lúc Nhị Nha và Tiểu Bạch đang chuẩn bị đi vào Tiên Bảo Các, hắn ta xuất hiện ở hai tiểu gia hỏa trước mặt.
Nhìn thấy Ly Thương, hai mắt Nhị Nha bỗng nhiên sáng ngời, cười nói: “Lão Ly, ngươi đang cố ý chờ chúng ta sao?”
Ly Thương vội vàng cười: “Nhị Nha cô nương, mọi người tới rồi”.
Nhị Nha nhẹ gật đầu: “Chúng ta tới để vay tiền, lần này chúng ta vay không nhiều lắm, chỉ vay ba trăm vạn tinh hạch tinh... Sẽ không làm khó ngươi chứ?”
Nụ cười của Ly Thương vẫn tươi như hoa: “Không làm khó, không làm khớ”.
Nhị Nha hài lòng gật gật đầu: “Ngươi yên tâm, chúng ta sẽ trả, chúng ta là người có uy tín”.
Tiểu Bạch cũng nhanh chóng gật gật cái đầu nhỏ, đồng tình với những lời mà Nhị Nha nói, bây giờ bọn họ vay tiền, chưa bao giờ nói không trả, đương nhiên, cũng chưa bao giờ nói lúc nào sẽ trả...
Ly Thương đương nhiên biết những điều mà bọn họ nói, trong lòng khốn khổ, nhưng trên mặt vẫn giữ vững nụ cười: “Nhị Nha cô nương, bây giờ thiếu chủ đang dùng cơm, các ngài có muốn đi gặp ông ấy không?”
Nhị Nha bật nói: “Cháu trai đang ở đây?”
Ly Thương không dám tiếp lời này.
Nhị Nha có chút hưng phấn: “Hắn ở đâu?” Tiểu Bạch cũng lộ ra nụ cười, khua khua móng vuốt nhỏ.
Ly Thương cung kính nói: “Bây giờ ông ấy đang dùng cơm ở tầng thứ chín, các ngài..”
Nhị Nha lập tức nói: “Đi thôi, dẫn chúng ta đi gặp hắn”.
Nụ cười trên mặt Ly Thương bỗng nhiên trở nên sáng lạn, hắn ta khẽ khom người: “Mời”.
Nhị Nha dẫn theo Tiểu Bạch đi lên lầu chín.
Nhưng mà, đi chưa được mấy bước, một giọng nói kinh ngạc truyền đến từ phía bên cạnh: “Linh tổ, không ngờ là Linh tổ”.
Tiểu Bạch quay đầu nhìn, cách đó không xa, một cô bé mười hai tuổi đang hưng phấn nhìn nó.
Tiểu Bạch gãi đầu, sau đó vẫy vẫy móng vuốt nhỏ với cô bé.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, tiểu cô nương kia bỗng nhiên trở nên cực kì hưng phấn, cô bé vội vàng giữ chặt người đàn ông ở bên cạnh: “Ca, ta muốn con Linh Tổ này, mua nó cho ta, ta muốn nó làm sủng vật cho ta..”.
Người đàn ông kia tuổi cũng không lớn, chừng hai mươi tuổi, mặc cẩm bào, trông rất có tiền.
Người đàn ông cưng chiều xoa đầu cô bé: “Được được”.
Nói xong, hắn ta dẫn theo tiểu cô nương bước nhanh chân đến ngăn trước mặt Nhị Nha và Ly Thương, Nhị Nha liếm liếm kẹo hồ lô, nhìn người đàn ông: “Làm sao?”
Người đàn ông cười nói: “Vị tiểu muội muội này, muội muội ta đã nhìn trúng con Linh Tổ trên vai ngươi, ngươi ra giá di, cứ tùy tiện đưa ra một cái giá”.
Ly Thương nhíu mày, nhưng hắn ta cũng không nói gì. Nhị Nha nhìn người đàn ông: “Không bán”.
Tiểu Bạch trừng mắt liếc nhìn người đàn ông một cái, sau đó vỗ vỗ cái túi nhỏ trước ngực......
Người đàn ông đột nhiên có chút khó xử, tiểu cô nương thì lôi kéo tay của hắn ta, cầu xin làm nững nói: “Ca, ta muốn con Linh Tổ này, muốn con này... Ta muốn để nó làm sủng vật cho †a”.
Nhị Nha nhìn chằm chằm vào tiểu cô nương: “Ta ăn thit ngươi giờ, có tin không?”
Nói xong, cô bé còn liếm liếm môi.
Cô bé giận tím mặt: “Ngươi biết ta là ai không?” Nhị Nha lạnh nhạt nói: “Ngươi là đồ não tàn”. Ly Thương: “..".
“Hỗn xược!”
Tiểu cô nương tức giận bèn muốn động thủ, nhưng lại bị người đàn ông. ngăn cản lại, hắn ta lôi kéo tiểu cô nương, sau đó nhìn về phía Nhị Nha: “Tiểu muội muội, con Linh Tổ này nếu như ngươi đồng ý bán lại, có thể ra bất cứ cái giá nào, chúng ta đồng ý trả tiền, nếu như ngươi không làm chủ được, có thể để cho người trong nhà của ngươi ra mặt..”.
Nói xong, hắn ta dừng một chút, lại nói: “Chúng ta là người của nền văn minh Cửu Hoang”.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!