Diệp Quân mỉm cười, sau đó nhẹ nhàng gấp thư lại, thu vào trong nhẫn không gian.
Nạp Lan Ca nắm lấy tay Diệp Quân, nhẹ nhàng nói: “Cho dù con đường phía trước khó đi thế nào, muội cũng sẽ đi cùng huynh!”
Diệp Quân nắm chặt tay Nạp Lan Ca, gật đầu: “Được!”
Hắn nhìn cây tinh không, cười nói: “Hay là chúng ta lưu lại một con hạc giấy nhé?”
Nạp Lan Ca cười nói: “Được!”
Diệp Quân xòe bàn tay ra, hai con hạc giấy ở trên bàn phía xa bay tới trước mặt Diệp Quân, hắn đưa Nạp Lan Ca một con rồi cầm bút lên, trầm tư một lúc mới viết.
Nạp Lan Ca cũng bắt đầu viết.
Một lúc sau, cả hai đã viết xong.
Diệp Quân nhìn Nạp Lan Ca, cười nói: “Tiểu Ca, muội viết gì vậy?”
Nạp Lan Ca đang định nói thì Diệp Quân nói tiếp: “Ta biết rồi, bí mật!”
Nạp Lan Ca lắc đầu, cô mở hạc giấy ra, trên đó viết: “Yêu Diệp Quân, mãi mãi!”
Diệp Quân sững sờ.
Nạp Lan Ca nhìn con hạc giấy nhỏ của Diệp Quân, chớp mắt, không nói gì.
Diệp Quân mỉm cười, mở hạc giấy ra, bên trên viết: “Yêu Lan Ca, mãi mãi!”
Nhìn thấy dòng chữ này, Nạp Lan Ca mỉm cười, cô nhìn Diệp Quân bằng ánh mắt dịu dàng.
Diệp Quân xòe bàn tay, hạc giấy của hắn và Nạp Lan Ca từ từ bay lên cây tinh không.
Hai người quay người rời đi.
Biển tinh không, nơi này không còn bí mật nào nữa!
…
Diệp Quân đưa Nạp Lan Ca về thần điện Hư Chân, hai người cũng không thành thân vì không có thời gian.
Bây giờ, hắn rất cần thời gian.
Trước cổng đại điện của thần điện Hư Chân, Diệp Quân nhìn Nạp Lan Ca, bên cạnh hắn là An Nam Tịnh.
Diệp Quân nhẹ nhàng nói: “Huynh đi đây!”
Nạp Lan Ca gật đầu: “Ta sẽ bảo vệ thư viện Quan Huyên và Tiên Bảo Các cho huynh!”
Diệp Quân gật đầu: “Được!”
Nói xong, hắn nhìn An Nam Tịnh, nói: “Tiền bối, chúng ta đi thôi!”
An Nam Tịnh gật đầu.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!