Giáo sư Minh là người rất có tiếng nói trong giới khoa học, ông ta chuyên nghiên cứu về biến đổi gen, và những khả năng tiềm ẩn của con người.
Không chỉ thế ông ta còn được cả giới ca ngợi là nhà khoa học vĩ đại, cống hiến cả thân xác của vợ phục vụ cho nền khoa học.
Đáng chú ý, giáo sư Minh còn từng có một đề tài nghiên cứu khoa học cấp quốc gia về việc hồi sinh những bộ phận cơ thể bị hoại tử bằng phương pháp biến đổi tế bào gốc, kích thích tốc độ sản sinh ra tế bào mới.
Công trình nghiên cứu này đã mở ra một cánh cửa mới cho những bệnh nhân bị mắc chứng bệnh ung thư ác tính.
Tuy nhiên cho tới thời điểm hiện tại, mọi luận điểm đó vẫn mới chỉ dừng lại ở trên lý thuyết, chưa được thông qua và kiểm chứng về độ hiệu quả.
Có thể với người khác thì không thấy điều gì, nhưng một người có trí tưởng tượng phong phú như Nhật Ly, khi đọc được những thông tin đó, kết hợp với những chuyện cô đã trải qua, giờ này Nhật Ly cũng có thể mường tượng ra vài điều.
Thứ nhất: Có thể Tuấn Phong đã bị đưa tới làm vật thí nghiệm của gã giáo sư kia.
Thứ hai: Anh đã thực sự được hồi sinh lại.
Còn vô số những điều khác, nhưng Nhật Ly chỉ chú ý tới hai vấn đề quan trọng nhất.
Ngay cả đám quái vật ăn thịt đáng sợ mà cô từng gặp, Nhật Ly đã mơ hồ nhận ra, chúng đều có liên quan đến anh.
“Anh đã gặp phải chuyện gì?”
“Tại sao không dám đối diện với em?”
Nếu như lúc trước Nhật Ly mới chỉ chắc chắn tới bảy mươi phần trăm Tuấn Kiệt là Tuấn Phong, thì bây giờ đã là một trăm phần trăm.
Không còn nghi ngờ gì nữa.
Nghĩ như vậy, tâm trạng Nhật Ly lập tức trở nên tốt hơn rất nhiều.
Cô mỉm cười nhìn ra phía bóng tối vô tận bên ngoài cửa sổ, sau đó quay lại, bắt đầu gõ chữ.
Thời gian cứ thế trôi qua, lại thêm một đêm nữa...
Mười hai ngày rồi, Nhật Ly chưa nhìn thấy Tuấn Kiệt.
Lúc mặt trời sáng rõ, giấc ngủ của cô mới bắt đầu.
Khi Nhật Ly tỉnh lại lần nữa đã là hai giờ chiều, cô liền bỏ qua hai bữa ăn trong ngày, bắt đầu chuẩn bị bữa tối cho Lam Linh.
Khả năng nội trợ của Nhật Ly chẳng phải loại siêu cấp nhưng cũng không quá tệ. Món ăn cô chọn nấu hôm nay chính là chao vịt hầm khoai ăn cùng bún và rau muống.
Tuy chỉ có một nồi chao nhưng khâu chế biến lại rất cầu kỳ.
Vịt rửa sạch với bột mì để loại bỏ hoàn toàn mùi hôi, sau đó chặt vừa miếng ướp với chao hầm nhỏ lửa. Khoai môn cắt khúc rán sơ hai mặt xếp vào nồi chao, rưới nước dừa lên. Cứ thế hầm tầm một tới hai tiếng đồng hồ.
Lúc Lam Linh tới nơi đã thấy mùi thơm hấp dẫn bay ra tràn ngập cả ngôi nhà.
“Chị, nhà của chị thật ấm cúng, nếu như ngày nào đó em đi bụi, em tới chỗ của chị nhé!”
“Được thôi, nếu em không chê nhà chị.” Nhật Ly bật cười, đại tiểu thư thật đúng là có lối suy nghĩ khác người.
Không thích tới chỗ xa hoa lại chui vào ổ chuột của cô làm gì?
“Chị đồng ý rồi đấy.” Lam Linh cười tít mắt phụ giúp Nhật Ly lấy bát đũa bày ra bàn ăn.
Trên chiếc bàn nhỏ là cái bếp cồn, nồi chao vịt đặt ở đó đang xịch xịch sôi. Nước chao sánh mịn, ngậy thơm như súp khiến cô ấy không nhịn được nuốt nước miếng.
“Chị ơi, đây là món gì?”
“Chao vịt!” Nhật Ly đáp.
“Em chưa ăn bao giờ.” Lam Linh chăm chú nhìn Nhật Ly thả rau muống vào nồi.
“Vậy thì ăn nhiều một chút!” Nhật Ly nhìn gương mặt như con sóc háu đói của cô ấy bật cười.
Món ăn thường dân này đại tiểu thư không biết cũng là chuyện bình thường.
Hai cô gái nhỏ vừa ăn vừa trò chuyện, tiếng cười vọng ra cả bên ngoài lọt vào đôi tai vô cùng thính của người đàn ông đang ngồi trên mái nhà đối diện.
Đáy mắt anh ngập tràn sự ghen tị và có chút tủi thân, Lâm ở gần đó cảm nhận được sự khó chịu đang phát ra từ Tuấn Kiệt thì lập tức lủi mất.
Gió từ nơi nào đó thổi tới, mang theo mùi món ăn của Nhật Ly nấu lên tới đây, cái bụng cũng đã gần bốn tháng nay chưa ăn gì của anh lại có chút cồn cào.
Ánh mắt anh chợt sáng lên. Đây chính là một tín hiệu đáng mừng.
“Chị ơi, chị nấu ăn ngon quá, nếu như được chị nấu cho ăn, em tình nguyện trở thành người béo cũng được.” Lam Linh ôm cái bụng no căng không ngừng khen ngợi: “Chị chính là thần tượng của em đấy, chị biết không?”
Từ lúc ăn tới giờ cô ấy đã nói câu như vậy tới vài chục lần rồi, mà giờ vẫn còn lải nhải...
Nhật Ly bất đắc dĩ mỉm cười đáp lại: “Chị không thích vào bếp đâu, em là ngoại lệ đấy. Bao giờ đóng máy, thể hiện tốt chị sẽ đãi một món khác!”
“Thật không ạ? Em lại là người đặc biệt thế á! Ha ha ha, em phải khoe điều này mới được.”Lam Linh luyên thuyên không ngừng.
Rồi như chợt nhớ ra điều gì, cô ấy vui sướng la lên: “À, chị sẽ nấu cho em một bữa nữa à. Em nhớ rồi đấy nhé!”
“Ừ.” Nhật Ly mỉm cười chỉ vào đống đồ trên bàn. “Còn xem em có dọn được đống này không?”
“Được, tất nhiên rồi!” Lam Linh không do dự đứng dậy nhanh nhẹn làm việc.
Tuấn Kiệt nhìn một màn trước mắt lại bật cười, Nhật Ly của anh đúng là người được yêu thích, có thể khiến đứa em gái này yêu quý cũng không phải là chuyện đơn giản.
Lam Linh dọn dẹp xong liền buồn rầu ra về, nếu như sáng mai cô ấy không có ảnh quay sớm thì có lẽ đã năn nỉ để được ngủ lại đây rồi.
Tiễn cái máy nói đi, lúc này đôi tai của Nhật Ly mới trở về trạng thái tĩnh.
Tiếng thở dài thườn thượt vang lên trong ngôi nhà nhỏ, cô lại tiếp tục công việc quen thuộc của mình.
Lát sau tiếng lẩm bẩm chợt vang lên: “Ngày mai sẽ tới chỗ Bích Liên nhìn qua một chút…”