16h20, ngày mùng 2 tháng 5 năm Hằng Lịch thứ 295.- --
Khi Thạch Trình Hạ ra ngoài thì thấy biển hiệu gần cầu thang ghi là "Khoa tâm lý", nên triệu chứng như động kinh vừa nãy của Điền Kiều là do bị bệnh sao?
Không biết căn bệnh chính xác Điền Kiều mắc phải là gì. Thạch Trình Hạ tội nghiệp, một mình lưu lạc thành kẻ vô gia cư nên không có cách nào moi được thông tin từ bác sĩ chủ trị cả.
"Tiểu Thạch, chuyện của Điền Kiều và Ngu Quân Tề cứ giao cho bọn tôi."
Chắc là do chương trình định vị đã được phát triển nên giờ liên lạc không còn hay bị đứt quãng như lúc trước. Giang Viễn vẫn còn online, đồng thời cũng đã bắt đầu điều tra hoàn cảnh sau này của hai mẹ con kia.
Thạch Trình Hạ trở lại hẻm Hòa Bình, nếu không có gì ngoài ý muốn thì chốc nữa Vu Thanh Tuyền sẽ đến. Cô nhóc biểu hiện tin tưởng nàng, dù còn là một đứa trẻ nhưng Vu Thanh Tuyền vẫn là Vu Thanh Tuyền kia mà. Mất công ngày hai ba lượt đưa cơm, có chắc là không có nguyên nhân đặc biệt gì hay không?
Thạch Trình Hạ không hiểu sao lại đi nhớ tới từng việc nhỏ liên quan đến cô bé Vu Thanh Tuyền, kĩ càng đến mức khiến nàng hoang mang. Xưa nay nàng sẽ chỉ làm vậy khi đối tượng là nghi phạm, nhưng Vu Thanh Tuyền lại là nạn nhân kia mà.
"Cảnh sát Thạch, vừa nhận được thông tin..." Giang Viễn lấy lại sự chú ý của nàng, giọng ông ta có hơi, nói thế nào đây? Chắc là tiếc hận. Giang Viễn nói: "Chúng tôi vừa nhận được thông tin, Điền Kiều đã nhảy xuống từ tòa nhà khu nội trú thứ chín của bệnh viện trung tâm thành phố hôm mùng 2 tháng 11 năm 311, có để lại di thư, phối hợp cùng bệnh án trầm cảm lâu dài của cô ta..."
"Vậy còn Ngu Quân Tề thì sao?" Thạch Trình Hạ rùng mình, giờ rõ ràng đang là đầu hạ mà.
"Đứa bé này lại rất biết cố gắng, sau khi tốt nghiệp Học viện Thiết kế và Kiến trúc thì cũng thành nhà thiết kế rồi." Giang Viễn khẽ than, "Con bé rất ưu tú, được lãnh đạo Viện Thiết kế coi trọng. Mà nó còn là người thiết kế hạng mục Minh Nguyệt cốc, cũng là lần đầu con bé tiếp nhận hạng mục lớn như vậy đấy."
Minh Nguyệt cốc là tòa nhà gần nhất Quốc tế Vu Thị sắp đưa vào nghiệm thu, lại bởi vì có người nhảy lầu nên phải hoãn vô thời hạn.
"Sao cứ luôn là ngày mùng 2 tháng 11 vậy." Trọng điểm của Thạch Trình Hạ sớm đã không chỉ dừng ở mối liên quan giữa Ngu Quân Tề và Vu Thị rồi.
"Gì cơ?"
"Trưởng quan, ngài không để ý hả? Vu Thanh Tuyền sinh ngày 2 tháng 11 năm 283, bị giết ngày 2 tháng 11 năm 313. Ngu Quân Tề sinh ngày 2 tháng 11 năm 290. Điền Kiều lại nhảy lầu đúng vào ngày 2 tháng 11 nữa." Thạch Trình Hạ nhanh chóng nói ra kết luận của mình: "Đây đâu còn chỉ là trùng hợp?"
"Tôi sẽ ngay lập tức điều tra hành tung của Ngu Quân Tề ngày 2 tháng 11." Giang Viễn dứt khoát trả lời, "Việc này đúng là rất khả nghi. Trước mắt Ngu Quân Tề có hiềm nghi rất lớn, nhưng chúng ta chưa thể hành động bộp chộp được vì đã có chứng cứ xác thực đâu."
"Trưởng quan, có thể đưa tôi về ngày 17 tháng 10 năm 313 không? Tôi muốn làm nốt việc mình chưa xong." Thạch Trình Hạ vừa có được đầu mối đã muốn hành động, máu toàn thân cũng sôi trào lên theo. Nàng nhất định phải nhanh nhanh đi nghiệm chứng suy luận của mình mới được.
"Trên lí thuyết thì không vấn đề gì."Giang Viễn nói, "Cảnh sát Thạch, tôi sẽ tạm thời cắt liên lạc để thử điều chỉnh tọa độ dịch chuyển. Khoảng tầm một tiếng nữa tôi sẽ báo lại, lúc ấy cô nhấn nút là được."
"Đúng rồi trưởng quan à, tôi còn một câu hỏi, nếu tôi trở về ngày 17 tháng 10, vậy sẽ có mấy 'tôi' cùng xuất hiện?" Thạch Trình Hạ đột nhiên nảy ra ý nghĩ này trong đầu, nghĩ đến một khả năng.
"Cảnh sát Thạch." Giang Viễn thở dài, "Tôi không phải chuyên gia về lí thuyết vận động những cỗ máy này, nhưng theo ý của tổ nghiên cứu thì chúng ta chỉ đang 'khống chế' một khoảng thời gian để giúp cô ra vào, cũng duy trì sự ổn định trong thời không đó. Nên trừ 'cô' vốn thuộc về thời đại ấy thì sẽ không còn bản sao nào khác của cô nữa đâu."
Thạch Trình Hạ hơi choáng, nàng hối hận vì đã hỏi câu này.
"Đấy không phải thứ chúng ta cần quan tâm." Giang Viễn còn nói: "Tóm lại, cảnh sát Thạch, thời gian có hạn, chúng ta nhất định phải bắt được hung thủ càng nhanh càng tốt. Tôi biết việc này rất gian nan, nhưng xin cô phải hoàn thành được nhiệm vụ này."
"Vâng, thưa trưởng quan." Thạch Trình Hạ kiên định đáp.
Hành trình lần này của nàng không chỉ để đi tìm thủ phạm mà còn để cứu lấy Vu Thanh Tuyền nữa. Theo những lời Giang Viễn nói khi nãy, nàng có thể cho rằng nàng giờ đang ở trong một không gian song song. Một khi đạt tới "yêu cầu" thì sẽ ảnh hưởng đến thế giới ban đầu, cũng chính là nơi đội Giang Viễn đang ở hay không?
Lắc mạnh đầu, Thạch Trình Hạ không nghĩ nữa. Trước khi đi nàng hi vọng có thể nói lời tạm biệt với Vu tổng nhỏ.
Sau khi cắt liên lạc, Thạch Trình Hạ lại nhìn vào đồng hồ. Hẳn là nàng có thể về lại hẻm Hòa Bình trước 17 giờ, sau đó gặp Vu Thanh Tuyền nhỏ lần cuối. Dù rất muốn chụp tấm ảnh lưu niệm trước khi chia tay với Vu tổng nhỏ, nhưng nghĩ đến tất cả ảnh chụp đều sẽ được gửi đến vệ sĩ cloud để kiểm duyệt thì lại thôi.
Là người du hành thời không thì cũng phải bí hiểm chứ, nếu chưa nắm được gì đã khiến chính mình bị bại lộ thì khác gì kẻ ngu đâu.
Đến hẻm Hòa Bình, Thạch Trình Hạ lại khá ngạc nhiên khi nhìn thấy Vu Thanh Tuyền nhỏ đang đeo cặp sách ngồi chờ ở chỗ nàng hay ngồi lúc trước. Hôm nay cô bé mặc quần trắng, thế mà còn dám ngồi bệt xuống đất, đúng là không câu nệ gì cả mà.
"Cô đi đâu thế?" Nhìn thấy Thạch Trình Hạ, Vu Thanh Tuyền lộ rõ vẻ không vui lên mặt.
"Chị bé ơi, chị biểu hiện cứ như là vợ đang nghi chồng có bồ có bịch ở ngoài ấy." Thạch Trình Hạ cười trêu.
Vu Thanh Tuyền chỉ hừ lạnh, đưa bình nước cho Thạch Trình Hạ: "Uống đi."
Thạch Trình Hạ mở nắp bình, ngửi thử, cười nói: "Ồ, nay lại là nước đào cơ à, có phải em cũng không thích nước đào không?" Nói xong, nàng ngửa đầu một hơi uống cạn bình nước.
"Cô đúng là không biết điều." Vu Thanh Tuyền sẵng giọng, nhưng không phải giận thật.
"Vu tổng nhỏ à, tôi phải đi rồi." Thạch Trình Hạ trả bình nước lại cho Vu Thanh Tuyền, "Cám ơn em mấy ngày qua đã chăm sóc tôi."
"Kẻ vô gia cư như cô thì đi đâu..." Vu Thanh Tuyền cau mày, đột nhiên mở to mắt: "Cô nói..."
"Phải, tôi phải đi rồi." Thạch Trình Hạ ngồi bệt xuống đất, ngửa đầu lên nhìn trời.
"Cô, thật sự là xuyên qua thời không..." Vu Thanh Tuyền vẫn thấy khó mà tin nổi.
"Tôi biết thừa em không tin tôi mà."
"Không có..." Mấy ngày nay Vu Thanh Tuyền đọc rất nhiều sách. Xuyên không là lý tưởng, nhưng cũng là mộng tưởng của loài người, không chỉ vì vấn đề kĩ thuật mà còn cả vấn đề đạo đức tiềm ẩn trong đó, khiến nó trở nên gần như là viển vông.
Tai nghe truyền đến tiếng Giang Viễn, nhắc nhở đã hoàn tất định chuẩn, có thể bắt đầu dịch chuyển rồi.
Biệt ly để lần sau gặp lại sẽ tốt hơn.
"Vu Thanh Tuyền, nếu sau này gặp lại tôi, nhớ lảm nhảm thật nhiều về màu tóc của em nhé." Thạch Trình Hạ nháy mắt mấy cái, "Màu tóc của em rất đẹp."
"Thần kinh..."
Thạch Trình Hạ bấm nút dịch chuyển, tiếng đếm ngược bắt đầu.
"... à."
Vu Thanh Tuyền còn chưa kịp nói xong ba chữ, người kì lạ bị cô coi như bệnh nhân tâm thần kia đã biến mất trước mắt cô.
Nếu Thạch Trình Hạ không lừa cô, mười tám năm sau hai người các cô chắc chắn sẽ hội ngộ, đến khi đó, cô nhất định phải...