Tiết học đầu tiên của Ninh Lạc Điềm bắt đầu vào chiều thứ hai, Nghiêm Trạch Viễn cũng thế, hai người bọn họ còn được xếp vào cùng một lớp chuyên ngành.
Niềm vui của Ninh Lạc Điềm khó có thể diễn tả thành lời, cảm giác từng giây từng phút đều được ở bên cậu khiến cô hạnh phúc đến rơi nước mắt.
Buổi sáng ngày thứ hai, Nghiêm Trạch Viễn nói có việc gấp phải ra ngoài, trong lòng Ninh Lạc Điềm luôn có một dự cảm không lành nhưng cũng không có cách nào giữ chân cậu lại.
Cô đã lấy hết dũng khí ra để nói với cậu: "Viễn, anh đừng qua lại với những người đó nữa được không?"
Về mặt pháp luật, tất cả họ đều không phải người tốt!
Lúc bị cô chặn lại ở cửa Nghiêm Trạch Viễn đã nổi cáu với cô: "Anh lặp lại một lần nữa, đừng xen vào chuyện của anh."
Ninh Lạc Điềm không biết rốt cục cậu đã đi đâu, làm gì trong suốt bốn ngày vừa qua. Cô cũng không biết đã có bao nhiêu giọt nước mắt rơi xuống vì cậu.
Có lẽ những tháng ngày tươi đẹp của bọn họ không thể viết tiếp được nữa.
Hôm nay Ninh Lạc Điềm có hai tiết học vào buổi sáng, cô dự định sau khi tan học sẽ chuyển đồ vào ký túc xá của trường, từ giờ trở đi cô sẽ không bao giờ xen vào chuyện của Nghiêm Trạch Viễn nữa.
Ngày thứ ba Ninh Lạc Điềm dọn vào ký túc xá, Nghiêm Trạch Viễn trở về.
Hôm đó Ninh Lạc Điềm đang đi mua thức ăn với một cô bạn cùng phòng, vì là cuối tuần nên căn tin rất vắng vẻ. Trong phòng có tổng cộng 4 người, cô gọi 4 phần cơm giống nhau.
Thanh toán xong, hai người nhanh chóng mang thức ăn về phòng, nhưng chỉ vừa bước ra khỏi căn tin đã bị một thiếu niên chặn lại.
Khi nhìn thấy thiếu niên kia, sắc mặt của Ninh Lạc Điềm liên tục thay đổi, rất lâu sau cô mới quay sang nói với cô bạn bên cạnh:
"Cậu mang thức ăn về phòng trước đi, mình sẽ lên sau."
Cô bạn kia lập tức nhận ra Nghiêm Trạch Viễn, ai ai cũng biết cậu là thủ khoa của trường này, nhưng điều kỳ lạ là một tuần vừa qua bọn họ không hề thấy cậu xuất hiện dù chỉ một lần.
"Ờ, vậy mình lên trước đây."
Lúc cô bạn kia vừa xoay người đi cũng là lúc Ninh Lạc Điềm bị cậu thô bạo kéo ra xe, cơn thịnh nộ của cậu đã lên tới đỉnh điểm. Ninh Lạc Điềm cắn răng chịu đựng tất cả, chờ cậu bình tĩnh trở lại cô sẽ nói rõ với cậu.
Cửa xe nặng nề đóng lại, Ninh Lạc Điềm còn chưa kịp nhìn rõ mọi thứ xung quanh thì đã bị cậu hôn đến choáng váng, cậu chưa từng hôn cô mạnh bạo như thế, cô cũng chưa từng liều mạng chống đối cậu như bây giờ.
Nghiêm Trạch Viễn hung hăng ấn cô vào cửa xe, giờ phút này cậu đã biến thành một con thú hoang chỉ biết lao vào cắn xé mục tiêu trước mắt.
Môi dưới của Ninh Lạc Điềm gần như đã bị cậu cắn nát, cô đau đến mức không thở nổi, cơ thể cũng từ từ buông xuôi, chỉ có nước mắt là không ngừng rơi xuống.
Nghiêm Trạch Viễn vẫn không biết điểm dừng, tiếp tục hôn xuống chiếc cổ trắng ngần của cô, dường như hôn bao nhiêu cũng không thấy đủ, cậu dùng sức xé toạt chiếc áo cô đang mặc, sau đó là chiếc áo lót màu trắng như tuyết.
"Nghiêm Trạch Viễn, anh không được xem thường em!" Trong mắt của Ninh Lạc Điềm chỉ còn lại nỗi tuyệt vọng và đau đớn đến tột cùng, cô thật sự không quen biết tên ác ma cuồng bạo này.
Nghiêm Trạch Viễn điên cuồng bóp chặt cằm cô, vẻ mặt vô cùng hung ác, cậu nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Mẹ kiếp, tôi xem thường em khi nào?"
Dứt lời, cậu lập tức vùi đầu vào ngực cô, điên cuồng cắn mút. Ninh Lạc Điềm không cảm nhận được một chút khoái cảm nào, chỉ có đau đớn, cô cúi đầu hôn lên thái dương cậu.
"Viễn, anh bình tĩnh nghe em nói có được không?"
Toàn bộ động tác của Nghiêm Trạch Viễn trong nháy mắt đều ngưng đọng lại, cậu giống như một người vừa tỉnh dậy sau cơn ác mộng, ánh mắt có chút mờ mịt, từ từ ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đẫm lệ của cô.
Ninh Lạc Điềm nhẹ nhàng cong khoé môi, một nụ cười có chút thê lương: "Anh nghĩ chúng ta có thể đi tiếp với nhau hay không?"
Câu trả lời của cô chính là không thể.
Cô muốn biết câu trả lời của cậu.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!