Dưới ánh nắng trong trẻo của buổi sáng, hai người đàn ông đứng đối diện với nhau, có vài nữ sinh vô tình đi ngang không nhịn được ngoảnh lại nhìn.
Không gian vẫn yên ắng đến nổi có thể nghe thấy tiếng kim rơi, Nghiêm Trạch Viễn nghiêng đầu rít vào một hơi rồi ung dung nhả ra một làn khói trắng.
"Tìm ai?" Cậu đút một tay vào túi quần, hờ hững thốt ra một câu.
Thái độ của Nghiêm Trạch Luân có phần mất tự nhiên, tuy trình độ diễn xuất của anh rất xuất sắc nhưng khi đối diện với Nghiêm Trạch Viễn thì cái danh hiệu Ảnh đế kia chẳng có chút trọng lượng nào cả.
Ẩn sau chiếc kính râm màu trà là một đôi mắt đen không giấu được vẻ bối rối, tình huống này quả thật nằm ngoài dự tính của anh.
"Anh tới tìm em có chút việc."
"Tìm tôi?" Nghiêm Trạch Viễn cười đến khàn cả giọng: "Anh Nghiêm đến ký túc xá nữ tìm tôi?"
Ninh Lạc Điềm vừa đi đến khúc ngoặt của cầu thang đã nghe tiếng cậu cười, cô còn nghĩ rằng mình đã nghe nhầm, thẳng đến khi thấy người rồi cô mới thật sự ngỡ ngàng.
"Mẹ nó chứ, anh đang lừa ai vậy?" Nghiêm Trạch Viễn đanh mặt lại, ánh mắt lạnh lẽo mà hung ác, nếu trong tay cậu có súng cậu nhất định sẽ đùa chết tên này.
Lúc này Nghiêm Trạch Luân đã nhìn thấy cô, anh có chút kích động muốn chạy đến chỗ cô nhưng trước mặt vẫn còn một Nghiêm Trạch Viễn rất khó đối phó.
Anh điều chỉnh lại cảm xúc của mình rồi nhẹ giọng nói với cậu: "Hôm nay anh đến đây là để cảm ơn em, cảm ơn em vì đã tác thành cho anh và Quân Kiều."
Nghiêm Trạch Viễn hừ lạnh một tiếng, giọng điệu hết sức thản nhiên: "Hoá ra là vì chuyện này à? Bây giờ tôi không có hứng thú quản chuyện của các người nữa, vậy nên anh Nghiêm cứ việc tự do yêu đương."
Cậu dừng lại một chút, dập tắt điếu thuốc, nhìn thẳng vào mắt anh: "Nhưng mà... Đời này có một người phụ nữ mà anh không thể động vào, hiện giờ người đó đang đứng ở phía sau tôi, tôi hy vọng anh sẽ nhớ thật kỹ!"
Nghiêm Trạch Luân kinh ngạc nhìn cậu, biết hết rồi sao?
Nghiêm Trạch Luân anh quả nhiên không thể sánh bằng cậu, anh chịu thua rồi.
"Viễn, anh đã sớm biết kiếp này anh không thể có được cô ấy, kiếp này cô ấy là của em."
Ninh Lạc Điềm dõi theo bóng lưng thẳng tắp của anh một lúc lâu, trong đầu vô thức hiện lên một cái tên.
Bóng dáng của Nghiêm Trạch Luân dần khuất sau những bụi cây rậm rạp, lúc này cô mới chú ý đến Nghiêm Trạch Viễn đang đứng hướng lưng về phía mình, tiếp đó cô nhanh chóng tiến đến chỗ cậu.
"Người vừa rồi là anh trai của anh sao?"
Từ sau khi Ninh Quân Kiều rời khỏi Nghiêm gia, Ninh Lạc Điềm chưa từng nghe chị gái nhắc đến chuyện tình cảm của mình với Nghiêm Trạch Luân, mà bản thân cô cũng không đủ dũng khí để hỏi.
Nếu người đàn ông cô nhìn thấy lúc nãy đúng thật là Nghiêm Trạch Luân thì cuộc nói chuyện vừa rồi chắc chắn có liên quan đến điều kiện thứ hai của Nghiêm Trạch Viễn.
Cô thực sự rất muốn biết, nhưng cậu lại nói: "Em nhìn nhầm rồi."
Ninh Lạc Điềm lén quan sát sắc mặt cậu, thấy cậu không có gì bất thường mới nhẹ nhàng thở ra.
Nghiêm Trạch Viễn liếc cô một cái: "Làm em thất vọng rồi à?"
Ninh Lạc Điềm khẽ bĩu môi: "Anh ghen thì cứ nói là ghen đi."
Cô đã nhìn thấu cả rồi.
Nghiêm Trạch Viễn không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ cười nhạt một tiếng rồi bỏ về lớp trước. Ninh Lạc Điềm vốn định đuổi theo cậu nhưng đúng lúc ấy điện thoại của cô bỗng reo lên.
Người gọi tới là Phương Nhã.
"Mình nghe đây."
...
Khi Ninh Lạc Điềm trở lại lớp học thì hai mắt cô đã đỏ hoe, trong tay còn đang nắm chặt điện thoại.
Vừa liếc mắt một cái đã thấy Nghiêm Trạch Viễn đang ngồi tựa lưng vào tường chơi game, cô do dự một lát rồi đi đến ngồi xuống bên cạnh cậu.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!