"Viễn, hôm đó em chưa tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện mà đã vội trách anh, em xin lỗi."
Bàn tay của Nghiêm Trạch Viễn từ từ buông lỏng, ánh mắt cũng dần trở nên phức tạp, sự im lặng của cậu khiến Ninh Lạc Điềm thấp thỏm không yên.
"Viễn." Cô có chút kích động không muốn cậu buông tay mình ra, những ngón tay trắng bệch giữ chặt lấy da thịt cậu, giọng nói của cô rất nhỏ lại mang theo sự run rẩy vang lên bên tai cậu, cô nói: "Chúng ta đừng xa nhau nữa có được không?"
Ninh Lạc Điềm muốn ở bên cậu, muốn ngày ngày chăm sóc cho cậu, muốn là người cùng cậu san sẻ những buồn vui trong cuộc sống. Ngoài ra cô còn muốn nhiều thứ nữa, cô thừa nhận bản thân mình thực sự rất tham lam.
Lúc này sắc mặt của Nghiêm Trạch Viễn vẫn không có gì thay đổi, ánh mắt sâu thẳm kia dường như có thể nhìn thấu được nội tâm yếu đuối nhưng ngoan cường của cô.
Cậu bỏ ngoài tai tất cả những âm thanh hỗn tạp ở xung quanh, cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ từ trái tim trong lồng ngực, cậu biết nó kích động như vậy là vì cô.
Tuy nhiên đây vẫn chưa phải thời điểm thích hợp để bọn họ quay về bên nhau.
Nghiêm Trạch Viễn dứt khoát thu tay về, lạnh giọng đáp: "Cái đó còn phải xem thành ý của em thế nào."
Câu trả lời này khiến Ninh Lạc Điềm sửng sốt một hồi lâu.
Nói như vậy có nghĩa là từ nay cô sẽ phải theo đuổi cậu? Cô khó khăn nuốt xuống một ngụm nước bọt, vẻ mặt ngây ngốc nhìn cậu.
"Em, em sẽ cố gắng hết sức."
Khoé môi của Nghiêm Trạch Viễn nhẹ nhàng cong lên: "Ừ."
Ninh Lạc Điềm gật đầu một cái, hai bên má đỏ bừng. Sau đó cô vội vàng lấy giáo trình ra, đọc tới đọc lui cũng không hiểu tác giả đang viết cái gì.
Thấy cô như vậy Nghiêm Trạch Viễn cũng chỉ biết cười thầm trong bụng mà thôi.
3 tiết học nhanh chóng trôi qua, cả lớp đứng dậy chào giảng viên rồi lục tục ra về.
"Chúng ta về thôi." Ninh Lạc Điềm thu dọn tập xách xong thì vui vẻ nói với cậu, tâm trạng của cô lúc này cũng đã bình thường trở lại.
"Ừ, đi đứng cẩn thận." Cậu để lại một câu rồi bước nhanh về phía cửa.
Ninh Lạc Điềm có chút hụt hẫng, cậu vội vàng như vậy làm gì chứ? Ở lại nói chuyện với cô một lát không được sao?
...
Nghiêm Trạch Viễn vừa đánh tay lái ra khỏi cổng trường thì đã thấy xe của Chung Lạc Ân đang đỗ ở gần đó, cậu không có ý định nói chuyện với cô ta ở chỗ này nên cho xe tiến thẳng vào đường lớn. Một lát sau xe của Chung Lạc Ân cũng rời khỏi.
Hai người hẹn gặp nhau ở một quán cafe, sau khi người phục vụ lui xuống Chung Lạc Ân đặt lên bàn một túi hồ sơ, chậm rãi nói: "Chúng ta đã đoán đúng, cái chết của lão đại quả nhiên có liên quan tới Lôi Thành, hắn ta cũng chính là kẻ đã sát hại Kim Đông Thành."
Nghiêm Trạch Viễn kiên nhẫn xem qua từng trang hồ sơ, cơ mặt không ngừng vặn vẹo.
Trước kia, ba của Lôi Thành là Lôi Dực Thiên đã từng thủ lĩnh của tổ chức X, lúc đó Kim Hạn là cánh tay phải đắc lực của ông ta và cũng là người được ông ta tin tưởng nhất, chính vì vậy mà Kim Hạn cũng trở thành người bị nghi ngờ nhiều nhất sau cái chết của Lôi Dực Thiên năm đó.
Nhưng chỉ hai tháng sau, Kim Hạn đã chính thức trở thành thủ lĩnh của tổ chức X, vì ngoài ông ra thì không ai có đủ năng lực đảm nhiệm vị trí đó, cái chết của Lôi Dực Thiên cũng dần trôi vào quên lãng.
Khi ấy Lôi Thành chỉ là một thiếu niên ăn chơi trác táng, cái chết của Lôi Dực Thiên đã thức tỉnh người thiếu niên này, anh ta bắt đầu gầy dựng sự nghiệp cho riêng mình.
Đến hôm nay, anh ta đã trở thành thủ lĩnh của một tổ chức lớn, thế lực phía sau không thể xem nhẹ.
"Chỉ vì nghi ngờ lão đại là người đã giết cha mình mà hắn ta muốn diệt cỏ tận gốc, lòng người thật sự quá đáng sợ." Giọng nói của Chung Lạc Ân vang lên, lạnh lẽo, ảm đạm.
Lôi Thành ở trong mắt cô ta chính là một tên ác quỷ đến từ địa ngục, nhưng tất cả mọi người đều đã bị vẻ ngoài hào nhoáng của anh ta che mắt.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!