Ninh Lạc Điềm trở về ký túc xá nghỉ ngơi được một lúc thì nhận được cuộc gọi từ một dãy số lạ, cô do dự hồi lâu mới quyết định nhấc máy.
"Alo?"
"Tôi là Chung Lạc Ân đây, bây giờ em có thể xuống đây gặp tôi không?"
Sau khi đã xác nhận thân phận của đối phương, Ninh Lạc Điềm liền đồng ý.
Chung Lạc Ân hẹn gặp cô ở bên dưới ký túc xá, lúc cô tới nơi thì thấy cô ta đang đứng dưới gốc cây, trên tay còn cầm một cây kẹo bông gòn màu hồng chẳng ăn nhập gì với bộ quần áo cô ta đang mặc.
Ninh Lạc Điềm ngẩn người trong phút chốc rồi vui vẻ gọi lên một tiếng: "Chị Chung."
"Ừ." Cô ta đưa kẹo bông gòn đến trước mặt cô, lạnh nhạt nói: "Tôi lại mua ủng hộ ông lão khuyết tật đó."
Lần này Ninh Lạc Điềm cũng không nghi ngờ gì, mừng rỡ nhận lấy: "Cảm ơn chị nhiều ạ."
Chung Lạc Ân gật gật đầu rồi cùng cô ngồi xuống ghế đá, giữa bầu không khí yên tĩnh đó Ninh Lạc Điềm là người lên tiếng trước, cô có chút tò mò hỏi Chung Lạc Ân.
"Chị đến đây tìm em có việc gì sao?"
Thái độ của Chung Lạc Ân đối với cô vẫn thờ ơ như cũ: "Ừ, có vài chuyện em nhất định phải biết."
Nghe giọng điệu của cô ta, Ninh Lạc Điềm bất giác cảm thấy căng thẳng: "Chị nói đi ạ.
Chung Lạc Ân phóng tầm mắt về phía những hàng cây, khoé môi chậm rãi cong lên: "Khi lão đại của chúng tôi đột ngột qua đời, có lẽ Nghiêm Trạch Viễn là người suy sụp nhất, cậu ấy quỳ trước linh cửu của lão đại suốt mấy ngày mấy đêm, không cho người ta mang đi hoả táng."
Ninh Lạc Điềm siết chặt cây kẹo trong tay, cố gắng không cho nước mắt rơi xuống, cô hoàn toàn có thể hiểu được tâm trạng của cậu lúc đó.
Chung Lạc Ân bình thản nói tiếp: "Cái hôm cậu ấy trở về, phát hiện em đã âm thầm rời khỏi cậu ấy gần như phát điên, tôi có ý tốt muốn khuyên nhủ vài câu cũng bị cậu ấy doạ giết, con người này thực sự rất cố chấp."
Ninh Lạc Điềm vội nói: "Chị đừng trách anh ấy, hôm đó em không nên dọn ra khỏi nhà."
Chung Lạc Ân hơi kinh ngạc: "Em đang tự trách đấy à?"
Cô gật đầu, đó thật sự là lỗi của cô mà.
"Lạc Điềm." Chung Lạc Ân đột nhiên xoa đầu cô, lần đầu tiên cô ta mỉm cười với cô: "Cô bé ngốc này."
"Chị Chung.." Ninh Lạc Điềm đỏ mặt xấu hổ.
Chung Lạc Ân chậm rãi thu tay về, ý cười trong mắt vẫn chưa tan đi.
"Tâm nguyện của lão đại trước khi mất là sẽ để cậu ấy thay thế vị trí của mình, trước khi hai đứa chia tay... cậu ấy đã đồng ý."
"Sau khi hai đứa chia tay, cậu ấy đã đổi ý."
"Lạc Điềm, cậu ấy thật sự rất yêu em."
Ninh Lạc Điềm nặng nề ngã lưng xuống giường, những lời nói của Chung Lạc Ân vẫn không ngừng vang vọng bên tai cô, hoàn toàn xâm chiếm tâm trí cô.
...
3 giờ 20 phút chiều, Ninh Lạc Điềm bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại, cô mắt nhắm mắt mở vươn tay tìm điện thoại. Nhìn cái tên đang chớp nhá trên màn hình, cô cười khẽ một tiếng rồi áp lên tai: "Alo? Nhã Nhã hả?"
Đầu dây bên kia là giọng nói quen thuộc của Phương Nhã: "Ừ là mình đây, bây giờ cậu đang ở đâu vậy?"
Ninh Lạc Điềm lười biếng dụi dụi mắt, cơn buồn ngủ vẫn chưa rút đi hết, cô có chút uể oải đáp: "Mình đang ở ký túc xá, mà sao cậu lại gọi cho mình vào giờ này, chiều nay không có tiết học sao?"
"Bây giờ mình đang đứng dưới ký túc xá trường cậu."
"Sao?"
Ninh Lạc Điềm hớt ha hớt hãi chạy xuống lầu, lúc nhìn thấy Phương Nhã đang đứng lóng ngóng ở cầu thang Ninh Lạc Điềm lập tức đi tới ôm chầm lấy cô nàng.
"Điềm Điềm ơi, mình nhớ cậu lắm." Khuôn mặt đẫm nước mắt của Phương Nhã vùi sâu vào hõm vai cô, giọng nói nức nở đến đáng thương.
Vòng tay của Ninh Lạc Điềm càng thêm siết chặt, đôi mắt cô cũng đã đỏ hoe: "Đừng khóc nữa mà, có mình ở đây rồi, không sao."
Phương Nhã ôm cô khóc lóc một trận thì tâm trạng cũng khá lên không ít, Ninh Lạc Điềm ân cần lau nước mắt cho bạn mình trong khi bản thân cô cũng đã lệ rơi đầy mặt, cuối cùng Phương Nhã cũng cười phá lên: "Điềm Điềm, cậu cũng khóc rồi kìa."
"Thì mình có nói là không khóc đâu." Cô cười nói.
Phương Nhã véo nhẹ má cô: "Mình nhớ cậu muốn chết."
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!