Người dịch: Tài
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn:
- Ồ, chúng ta dĩ nhiên lại đi ra rồi, trong đó vẫn còn không ít thứ ta chưa kịp vét mà.
Lâm Phàm nhìn khung cảnh chung quanh, gương mặt lộ vẻ đau lòng, vừa rồi hắn còn thấy được một ít thứ tốt, lại không thu được, giờ bị đá ra ngoài rồi, đúng là bi ai mà, nhìn tới nhìn lui, chắc do khí vận hắn không tốt a.
Mặc Thanh Toàn nhìn Lâm Phàm bằng thần sắc quái dị, nàng cảm thấy tên này căn bản không phải người, hắn thật quá cầm thú, những bảo bối quan trọng nhất trong bảo khố đều bị hắn gom sạch rồi, mà vẫn còn thấy chưa đủ, quả thật quá vô sĩ, nếu đặt ra bên ngoài một món bất kỳ trong bảo khố, sẽ dẫn tới vô số người tranh cướp. Lâm Phàm lại nhìn xung quanh một chút, xem còn có thứ gì vơ vét được không, nhưng ngay cả một hạt bụi cũng không có.
- Đi, vô vị...
Lần tầm bảo này, Lâm Phàm không chạm mặt với Tần Thánh Quân, bảo khố rất lớn, lại chia ra nhiều thứ nguyên khác nhau, vận khí của Lâm Phàm cũng rất tốt, hắn toàn gặp những thứ trọng yếu nhất thôi, đặc biệt là cái chữ Đan kia, nó do Tiên Vương mất thời gian rất lâu mới có thể luyện chế. Tiên Vương phải dung hợp Đan Giới mới luyện chế được. Mà hiện tại, thiếu hụt cái này, là tổn thất vô cùng to lớn đối với Tam Hoàng thiên khố. Ngoài ra, còn bảy tuyệt phẩm Tiên khí nữa, nếu có thể mang chúng ra bên ngoài, cho chúng khôi phục tiên đạo pháp tắc, uy lực chắc chắn sẽ vô cùng kinh khủng. Đặc biệt, chúng là một bộ tổ hợp Tiên khí, đáng tiếc hiện tại, chúng đã không còn tồn tại nữa, vì chúng đã bị Lâm Phàm ăn mất.
Cho tới cái đám thần vật luyện khí, tự nhiên cũng vô cùng trân quý, tuy Tần Thánh Quân hắn không có năng khiếu luyện khí, nhưng dù không dùng chúng luyện khí, những thần vật kia cũng là của cải thông thiên, hắn có thể lấy ra hối đoái vô số bảo bối.
...
Ở một chỗ nào đó.
Ba đệ tử Côn Lôn Thần Tông nhìn quan cảnh xung quanh, sắc mặt tái nhợt.
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Chúng ta bị đá ra ngoài rồi?
Cửu Lê Tổ Tiên hỏi.
- Sư huynh, chúng ta cũng không biết, nhưng ta cảm thấy may mắn, cứ nghĩ rằng chúng ta sẽ chết ở nơi đó rồi, mà giờ chúng ta lại xuất hiện ở đây.
Càn khôn Kim tiên, Trịnh Càn Khôn nói.
- Tần Thánh Quân thật sự đáng ghét, dám lừa gạt chúng ta, dụ chúng ta vào nơi đó, nếu không phải có một luồng năng lượng bài xích kia, sợ rằng chúng ta đều phải bỏ mạng ở nơi đó.
Khuôn mặt tuyệt mỹ của Bích Lưu tiên tử cũng lộ thần sắc oán giận, nói đến đây, Tần Thánh Quân trở thành một kẻ đê tiện, ti bỉ, vô sĩ trong mắt ba người. Nếu như không phải những sinh linh kia không cô đọng tiên đạo pháp tắc, bọn họ cũng sẽ không chống đỡ đến hiện tại.
- Đi, chúng ta phải mau trở về tông môn, thông báo chuyện nào cho tông chủ, truyền âm vừa rồi, các ngươi cũng nghe được, nó gọi Tam Hoàng thiên khố, bảo địa này tên Tam Hoàng thiên khố, chúng ta mặc dù không biết nó là cái gì, nhưng tông chủ bọn họ nhất định sẽ biết.
Cửu Lê Tổ Tiên nói.
- Được.
Hai người kia gật đầu, bọn họ ghi nhớ chuyện này trong lòng, yhiếu chút nữa họ đã vẫn lạc trong đó rồi. Tuy họ không phải đối thủ của Tần Thánh Quân, nhưng chỉ cần bẩm báo chuyện nào cho tông môn, tông môn nhất định sẽ báo thù cho họ. Tam Hoàng Thiên Khố, vừa nghe đã biết không phải bảo khố bình thường, Tần Thánh Quân nắm giữ một bảo khố lớn như vậy, sau này còn an ổn hay sao?
Xèo!
Thân hình ba người hơi động, chuẩn bị trốn vào hư không chạy khỏi nơi này. Nhưng trong chớp mắt, hư không lại bị phong tỏa, không cách nào ly khai.
- Là ai?
Thần sắc Cửu Lê Tổ Tiên ngưng lại, trong lòng cảnh giác vạn phần, giờ có người dám chặn đường đi bọn họ, khi thấy rõ người đang đi tới, ba người nhất thời kinh hô.
-Tần Thánh Quân.
Vẻ mặt Tần Thánh Quân lúc này rất không ổn, như sắp nổi điên, hai mắt đỏ ngầu, dường như muốn nuốt sống người khác.
- Giao đồ vật của ta ra đây.
Thanh âm Tần Thánh Quân khàn khàn, như bị một đả kích to lớn, hắn không thể tin được, số bảo bối do chính kiếp trước lưu lại dĩ nhiên không cánh mà bay. Bảy tuyệt phẩm Tiên khí đã không còn, chữ Đan có khả năng sinh ra vô tận linh đan cũng không có, ngay cả đống luyện khí thần vật phiêu phù trong vũ trụ cũng biến mất. Đối với sự mất mát to lớn này, hắn có thể không phát điên sao, sắp khùng cmnr. Đó là của cải của hắn a, bất luận người nào đều không được chạm vào, mà lần tiến nhập Tam Hoàng thiên khố này chỉ có hắn va ba tên đệ tử Côn Luân Thần Tông, trừ bọn họ ra còn ai nữa chứ.
- Tần Thánh Quân, ngươi đang nói cái gì? Cái gì đồ vật của ngươi, chúng ta không có lấy.
Cửu Lê Tổ Tiên nói.
- Không lấy? Bên trong Tam Hoàng thiên khố chỉ có ta và các ngươi đi vào, không phải các ngươi thì còn là ai? Đám người các ngươi lại nhân lúc ta đang luyện hóa bảo khố, lại lấy toàn bộ đồ vật bên trong đi, ta cho các ngươi cơ hội cuối cùng, mau trả mấy thứ đó đây.
Tần Thánh Quân lạnh lùng lên tiếng, Tam Hoàng Thiên Khố rất trọng yếu đối với hắn, đặc biệt là chữ Đan, càng cực kỳ trọng yếu. Bây giờ, số đồ quý nhất đã không còn, hắn làm sao không gấp, làm sao không sợ.
- Ngươi đừng ngậm máu phun người, ba người chúng ta bị ngươi hố trong đám vô tận sinh linh. Suýt chút không ra được, ngươi giờ còn muốn dòi cái giừ từ chúng ta? Tần Thánh Quân à Tần Thánh Quân, ngươi có phải là nhất đại thiên kiêu của Thần Nguyên Tông không?
Trịnh Càn Khôn phản bác, trong lòng bọn họ cũng nổi giận đùng đùng. Lúc tiến nhập vào bảo địa, bọn họ không tìm được gì, mà còn bị đám sinh linh đáng chết kia dây dưa, suýt chút mất mạng. Hiện tại tốt rồi, tên này còn nói bọn lấy cái gì đó của hắn.
- Sức nhẫn nại của ta có hạn, các ngươi chớ ép ta.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!