Bạch Thánh, Thái Thượng lão tổ Côn Lôn Thần Tông hơn nữa còn là lão tổ mạnh nhất trong tông môn nhưng trong lòng hắn lúc này lại cay đắng vô cùng, cảm giác này lẽ ra không nên có, không nên xuất hiện mới đúng.
Nhưng chuyện diễn ra đến mức này khiến hắn không lựa chọn không được.
Trong cái lò kia nhốt tất cả đệ tử cũng như các trưởng lão Côn Lôn Thần Tông, nếu những đệ tử này không còn thì Côn Lôn Thần Tông cũng xong đời, từ nay về sau, tổng môn hắn sẽ bị xoá tên trong chín đại tông môn.
Âm thanh Bạch Thánh khàn khàn vang lên.
- Canh Dương Thiên ngươi đến cùng muốn thế nào?
Hắn giờ đã không còn biện pháp khác, ngạnh chiến, đám lão tổ Thiên Địa Tông đều ở đây, coi như đấu nữa cũng không thể phân ra thắng bại, mà các đệ tử Côn Lôn Thần Tông còn bị đối phương bắt hết, hắn còn biện pháp gì.
Tâm tình Canh Dương Thiên rất sung sướng, hắn muốn bế quan tìm hiểu đại đạo nên coi nhẹ tất cả mọi chuyện nhưng chuyện đến giờ đã khiến nội tâm hắn bắt đầu sống lại, hắn không thể tưởng tượng nổi tên đệ tử này của bên mình lại cho hắn nhiều kinh hỉ như thế, có lúc hắn cảm thấy kinh hãi nhiều hơn kinh hỉ.
Các ngươi đến cùng muốn thế nào?
Bạch Thánh quát to, hai mắt trợn lên nhìn rất dữ tợn, hắn đường đường là cường giả Tiên Vương mà cũng bị ép đến mức này, quả thực khiến người ta không dám tin tưởng.
Tiếng gầm giận dữ tràn đầy sự bất đắc dĩ và tan vỡ.
Canh Dương Thiên nhìn Lâm Phàm hỏi.
- Ngươi muốn thế nào?
Hắn không biết bây giờ nên làm gì, bên mình đã bắt hết đệ tử của người ta, ít nhất cũng đưa ra một yêu cầu chứ, hắn thân là lão tổ Côn Lôn Thần Tông nên bảo bối tiên đan hay các loại không thiếu, nhưng một số người lại đang rất cần chúng.
Lâm Phàm khẽ cau mày, vấn đề này có chút nghiêm túc, hắn phải cố gắng suy tính xem mình rốt cuộc muốn thế nào?
- Trước tiên mọi người cứ tán gẫu một chút đi để ta suy nghĩ đã.
Lâm Phàm khoát tay nói.
Canh Dương Thiên liếc nhìn Lâm Phàm, giờ này còn tán gẫu cái rắm, nếu không phải đệ tử Côn Lôn Thần Tông đang trong tay ngươi, chỉ sợ Bạch Thánh đã sớm liều mạng rồi, nhưng lúc này không tán gẫu thì cũng không có chuyện gì làm.
- Bạch Thánh, ngươi còn nhớ thời điểm chúng ta mới là nội môn đệ tử không? Ngươi có nhớ lúc chúng ta bên trong một cái bí cảnh gặp được bảo bối nên phát sinh tranh đoạt không? Tranh đoạt một hồi rồi bảo bối kia vẫn bị ta chiếm được, dù sao lúc đó ta vẫn cao một bậc.
Canh Dương Thiên bắt đầu tự sướng kể chuyện lúc còn
trẻ.
Nhưng Bạch Thánh không có tâm tình nghe những chuyện đó mà lại tập trung nhìn Lâm Phàm.
Canh Dương Thiên bắt đầu nói không ngừng, giống như
hắn đang nhớ lại chuyện lúc trước.
Lâm Phàm nghĩ một lát sau đó vỗ đùi.
- Các ngươi mau mang tất cả bảo bối trên người ra đây cho ta.
Lời này vừa ra, toàn trường đều kinh hãi.
- Tiểu tử này cũng quá tham lam đi, mỗi một món bảo bối trên người Thái Thượng lão tổ Côn Lôn Thần Tông đều cực kỳ quý giá, mà giờ hắn bắt họ nôn hết ra.
- Tên này quá phận như thế không biết những lão tổ Côn Lên Thần Tông có đồng ý hay không?
- Không đồng ý thì còn biện pháp gì, nhược điểm của họ bị người ta nắm trong tay chẳng lẽ muốn Côn Lôn Thần
Tông bị diệt?
- Lần này chúng ta được mở mang tầm mắt a, từ nay về sau sợ không còn ai dám trêu chọc vào tên tiểu tử kia nữa rồi.
- Ai!! Có bệnh ngáo mới đi chọc giận hắn.
Canh Dương Thiên nhìn Lâm Phàm, ánh mắt hắn như muốn nói yêu cầu này hơi quá đáng.
Toàn bộ bảo bối của cường giả Tiên Vương cảnh? Một khoản tài phú khổng lồ nha, đặc biệt là loại cường giả như Bạch Thánh lại càng giàu có, hắn trở thành Tiên Vương rất lâu rồi, bảo bối trên người sẽ rất nhiều.
- Ngươi muốn làm gì? Ngươi đừng phun ra mấy lời chửi bới nhé, nếu như ta không chú ý giết hết đám người trong đây thì ngươi cũng đừng trách.
Lâm Phàm thấy Bạch Thánh phẫn nộ muốn chửi mình lập tức mở miệng nói.
Bạch Thánh xác thực rất muốn mắng Lâm Phàm mấy câu nhưng hắn chỉ có thể nín nhịn thôi.
Nhịn.
Nhất định phải nhịn.
Côn Lôn Thần Tông nhất định phải truyền thừa tiếp, nếu tông môn bị đoạn tuyệt trong tay hắn, cả đời này hắn cũng không thể tha thứ cho mình, thậm chí đời này hắn cũng sẽ không có khả năng đạt được thành tựu Thiên Quân cảnh.
Bạch Thánh nhìn Lâm Phàm sau đó lại nhìn một chút những đệ tử của mình trong Thiên Địa Dung Lô, đại đạo Côn Lôn Thần Tông không thể đứt đoạn, nhưng uy nghiêm của hắn cũng không thể vứt bỏ.
- Hình như Thiên Địa Tông các ngươi hơi quá đáng thì phải.
Bạch Thánh mở miệng nói.
Chân mày Lâm Phàm cau lại.
- Quá đáng? Ta thấy yêu cầu này không quá đáng chút nào, các ngươi nhớ kỹ lại xem, Côn Lôn Thần Tông các ngươi vừa bắt đầu đã muốn giết ta hay ta đòi giết các ngươi, chỉ là thực lực các ngươi không đủ nên không giết lão tử thôi, nếu không phải vậy, có lẽ hiện giờ ta đã bị các ngươi giày vò còn hơn thế này.
Bạch Thánh nghe nói như thế cũng không biết trả lời thế nào.
Hắn hết sức thất vọng đối với Thái Càn Thiên, giết một tên vô danh tiểu tử mà mãi cũng không làm được, vậy làm sao đảm đương được chức vị tông chủ Côn Lôn Thần Tông đây, bây giờ lại bị người ta giết đến tận cửa, có thể nói đây là sỉ nhục lớn nhất của Côn Lôn Thần Tông từ khi lập tông tới nay.
- Bạch Thánh! Ta cho các ngươi một đường lui khác vậy, hoặc các ngươi mang hết đồ vật trong Tàng Bảo Các Côn Lôn Thần Tông ra đây cho ta hoặc ta sẽ lấy hết đồ trên người các ngươi.
Lâm Phàm nói.
Cuối cùng Bạch Thánh cũng gật đầu đáp lời.
- Tốt, ta cho ngươi...
Rầm!
Bạch Thánh vung tay, bầu trời nhất thời hiện ra đầy bảo bối, đây là toàn bộ gia sản của một vị Tiên Vương được xưng là cường giả hàng đầu Vô Tận đại lục, nhìn gia tài thể này cũng dư sức để thành lập một môn phái bậc trung.
Nếu như vận dụng tốt, nó có thể giúp bất kỳ ai tiến tới Tiên Vương cảnh, đây chính là nội tình của một vị siêu cấp cường giả.
Những cường giả đang vây xem nhìn đống bảo bối trong hư không cũng nổi lên tham lam, nhưng khi họ nhìn lại tình hình hiện tại, mỗi người đều nhịn xuống, xung quanh toàn là cường giả Tiên Vương, trừ phi bọn họ không muốn sống mới dám động thủ với những bảo bối này.
Lâm Phàm nhìn đám bảo bối, trong lòng vui vẻ.
Tiên đan!
Thần vật dùng luyện khí!
Tiên thảo!
Các loại bảo bối đều phát ra ánh chói mắt.
Lâm Phàm hơi nhấc ngón tay thu sạch chúng vào túi trữ vật.
- Tốt, rất tốt, vậy mấy vị lão tổ khác cũng nên giao bảo bối ra đây đi chứ.
Lâm Phàm cười nói.
Cảm giác này thật sự quá sung sướng. Kỳ thực, lúc đầu Lâm Phàm có ý nghĩ chém giết mấy vị Tiên Vương để tăng tu vi mình lên nhưng tình huống đã vượt quá ngoài dự liệu của hắn, nên hắn mới đưa ra lựa chọn này.
Xà Bông Nhãn Hiệu Lâm Thị rất bá đạo nhưng chỉ còn lại hai lần công dụng thôi.
Nếu như bây giờ triển khai ra sợ rằng không đạt được hiệu quả như mong muốn.
Khi đó còn có thể bị những người này ngăn trở, nếu như vậy thì đúng là bi kịch lớn rồi.
Lâm Phàm đành phải quên đi vì hắn không muốn mạo hiểm, có thể giết được Tề Thiên lão tổ và Thái Càn Thiên là hắn kiếm bộn rồi, cơ hội chém giết địch nhân sau này còn nhiều lắm, hôm nay không giết thì sau này giết cũng không muộn.
Bạch Thánh cũng đã lấy ra bảo bối tự thân, bọn họ còn có thể làm thế nào, tự nhiên cũng ném hết đem bảo bối ra. Nhưng mấy người này khiến Lâm Phàm rất không thuận mắt, quá nghèo đi, nếu so sánh bọn bọ với Bạch Thánh quả thực không cùng một đẳng cấp.
- Này! Không phải các ngươi ẩn tàng rồi chứ? Lao ít như vậy?
Lâm Phàm hỏi.
Khi biết được đây là toàn bộ bảo bối của họ, Lâm Phàm cũng chỉ biết lắc đầu bất đắc dĩ, thực sự đáng tiếc.
Lâm Phàm nhẹ giọng nói.
- Lão tổ, người nói xem chúng ta có nên thả bọn chúng ra? Người có muốn lưu lại một hai nhân vật trọng yếu không?
Canh Dương Thiên lắc đầu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!