Các đệ tử Thiên Địa Tông trải qua sự việc tiên đan giáng lâm đều cực kỳ hưng phấn cực kỳ, bọn họ càng thêm sùng bái Lâm sư huynh, hận không thể quỳ xuống hôn chân hắn nữa thôi, đột nhiên một ít đệ tử nhìn thấy hư không xuất hiện một đạo bóng đen to lớn đang kéo tới gần, từng người bị doạ tím tái.
- Địch tấn công, địch tấn công...
- Côn Lôn Thần Tông đến báo thù hay sao ấy.
- Nhanh đi bẩm báo...
Gần đây Thiên Địa Tông cũng không trêu chọc kẻ nào, nếu có thì cũng chỉ chọc Côn Lôn Thần Tông thôi nhưng Côn Lôn Thần Tông hẳn sẽ không lợi hại như vậy đi, lúc này mới qua bao lâu đã dám tới trả thù.
Mấy vị phó tổng khẽ cau mày nhìn thấy bóng đen phương xa, họ không hiểu đến cùng xảy ra sự tình gì.
- Đừng lo, là Lâm sư huynh các ngươi đó.
Một phó tông chủ mở miệng nói.
Nhưng hắn không biết ôn con này đang làm chuyện gì? Sao lại mang cả một ngọn núi trở về chứ?
- Ồ, hình như là ngọn núi của Bách Hoa Tông thì phải?
Một tên đệ tử nhanh mắt kinh dị kêu lên.
- Cái gì? Bách Hoa Tông? Không biết Lâm sư huynh nghĩ gì mà mang cả sơn phong Bách Hoa Tông về thế kia?
- Mịa nó, không phải Lâm sư đã tận diệt Bách Hoa Tổng chứ, nếu như thế thì chuyện này cũng quá kinh khủng đi.
- Nghe nói đệ tử Bách Hoa Tông đều là mỹ nữ a, chẳng lẽ Lâm sư huynh giết hết những người đẹp này rồi.
- Nói bậy gì đấy? Ngươi cho rằng Lâm sư huynh là hạng người nào?
Các đệ tử xì xào bàn tán, bọn họ đều biết trong Bách Hoa Tông đều là mỹ nữ được rất nhiều tên lưu manh thầm thương trộm nhớ, hiện tại tốt rồi, Lâm Phàm trực tiếp nhổ tận gốc Bách Hoa Tông mang về tông môn, cũng không biết đám mỹ nữ bên trong bị giết hết rồi không nữa?
Nếu quả thật như thế thì thật tổn thương lòng người.
Lâm Phàm ném căn cơ Bách Hoa Tông về bên cạnh Thiên Địa Tông xuống coi như hoàn thành nhiệm vụ.
- Trước tiên các ngươi trở về tông môn đi, ta đi tìm lão tổ nói một chút.
Lâm Phàm không nói thêm gì, bay thẳng đến chỗ lão tổ, đồng thời phân phó với đám nhiều chuyện đang quan sát.
- Bách Hoa Tông tạm thời ở nhờ Thiên Địa Tông chúng ta, các ngươi chiêu đãi các nàng thật tốt, nhân dịp này có thể tìm được một nửa kia hay không thì phải xem tạo hoá rồi, nhưng ai dám dùng sức mạnh, đừng trách ta độc ác đó.
- Cái gì? Bách Hoa Tông đến trú tạm chỗ chúng ta á?
- Mẹ nó chứ! Lâm sư huynh cũng thật lợi hại, huynh ấy dĩ nhiên mang cả Bách Hoa Tông về đây.
- Lâm sư huynh thật hiểu chúng ta, biết chúng ta vẫn còn
cô đơn nên cho chúng ta cơ hội tiếp xúc mỹ nữ.
- Ta thấy rất có thể, chúng ta còn ngây ngốc chỗ này làm
gì? Không mau chiêu đãi các nàng một chút, nếu như được sư muội nào đó nhìn trúng, từ đây cuộc đời nở hoa nhé hé hé.
- Ta yêu sư huynh chết mất, từ nay về sau ta sẽ làm thiên lôi của Lâm sư huynh, huynh ấy chỉ đâu ta sẽ đánh đó tuyệt đối không nhiều lời.
- Các ngươi nghe kỹ cho ta, cạnh tranh công bằng không ai được sử dụng ám chiêu nghe chưa, nếu không ta sẽ đi bẩm báo với Lâm sư huynh về việc làm của các ngươi. - Cái này chắc chắn rồi, chúng ta đều là đệ tử Thiên Địa Tông, nhất định phải hài hoà với nhau.
Lần này Lâm Phàm làm ra một chuyện tốt cho các sự đệ, những tên kia coi hắn như cha như, bọn chúng thầm nghĩ sư huynh tốt như vậy nơi nào mới có thể tìm ra, giờ này bọn họ xem như đã hiểu, sư huynh vì hạnh phúc bọn hắn mà làm ra việc như vậy.
Trong lòng đám đệ tử, Lâm sư huynh nếu trở thành tông chỉ tương lai thì tốt nhất rồi.
Những tông chủ dự bị kia thấy cảnh này cũng chỉ biết khe khẽ thở dài.
Xem ra họ không có hy vọng với vị trí Tông chủ này rồi, nhưng họ vẫn đang rất hi vọng với mấy vị sư muội xinh đẹp trong Bách Hoa Tông.
Ngày ngày tu luyện cũng rất khô khan, nếu như có thể tìm được một nửa của mình, quả là một chuyện không tôi.
Nơi sâu xa trong tông môn.
Đây là địa phương thần bí do các lão tổ mở ra, ở đây linh khí sung túc, đầy khí tức huyền diệu, những khí tức này đều có tác dụng rất lớn đối với người tu luyện.
Bởi vậy, những đệ tử có cống hiến lớn cho tông môn sẽ được đến đây tu luyện coi như đây phần thưởng cho họ. Đồng thời, nơi đây còn ẩn chứa một chút lĩnh ngộ về thiên địa của các lão tổ để lại, nếu tên đệ tử nào có thể lĩnh ngộ được, tu vi tự nhiên tăng lên.
- Lão tổ, lão tổ... Lâm Phàm vừa vào đã mở miệng gọi.
Hiện tại địa vị Lâm Phàm trong tông môn rất phi phàm, ngoại trừ lão tổ ra thì hắn là trâu bò nhất, không chỉ lão tổ yêu thích hắn mà tông chủ cũng vô cùng coi trọng Lâm Phàm.
- Ta ở chỗ này, đừng gọi nữa.
Canh Dương Thiên từ hư không đi ra đáp lời.
- Làm sao vậy? Bách Hoa Tông kia là chuyện gì? Hiện tại Canh Dương Thiên coi như phục hắn rồi, không biết tiểu tử này đến cùng đang làm gì nữa, sự tình Côn Lôn Thần Tông cũng thôi đi nhưng hắn lại chuyển cả Bách Hoa Tông tới Thiên Địa Tông để làm gì không biết? Chuyện này để các tông môn khác biết, họ sẽ lời ra tiếng vào cho xem.
- Chuyện này có quan hệ rất lớn với chúng ta đó, lão tổ xem đồ chơi này thử coi người có biết không?
Lâm Phàm lấy cự kiếm ra đưa cho lão tổ. Chân mày Canh Dương Thiên hơi nhíu nhìn cự kiếm, lật
trái lật phải xem đi xem lại rồi nói.
- Bảy cái rãnh này hình như có đồ vật gì đó thì phải?
- À đó là bảy viên tinh hạch nhưng bị đệ tử bóp nát rồi. Lâm Phàm nói rằng.
Canh Dương Thiên rơi vào trầm tư, sau đó ngón tay điểm một cái vào hư không, nơi đó nhất thời xuất hiện từng hàng giá sách, những giá sách này cao lớn như tường thành vậy, đây là nơi cất giữ những điển tịch của Thiên Địa Tông từ ngày khai tổng lập phái tới nay, trong này ghi lại tất cả những chuyện đã xảy ra trên Vô Tận đại lục.
- Những người kia không giống như người của Vô Tận đại lục thì phải.
Lâm Phàm nói tiếp.
Canh Dương Thiên lắc đầu.
- Vô Tận đại lục rất lớn, có rất nhiều địa phương chúng ta không biết, ta muốn xem thử coi trọng điểm tịch tông môn có từng ghi chép về việc này không. Nhất niệm đọc vạn sách, không lâu lắm Canh Dương Thiên đã mở hai con mắt ra, nhưng lúc này, trên mặt hắn lộ ra vẻ kinh hãi.
- Ngươi gặp được người kia có phải có bộ dạng này...??
Thời khắc này hư không xuất hiện một bóng mờ, trong tay bóng mờ này cầm một cây ma trượng, trên ma trượng có một viên tinh hạch lớn bằng quả bóng rổ, hư ảnh kia đọc một loạt những câu thần chú khó hiểu, sau đó thiên địa biến thành một mảnh hoả hồng, vô số thiên thạch từ trên trời giáng xuống.
- Cmn, lại còn có mưa sao băng nữa à?
Lâm Phàm thấy cảnh này không khỏi nhảy dựng lên, dù sao cảnh tượng này hắn cũng rất quen thuộc. Thời điểm hắn chưa xuyên không tới Huyền Hoàng Giới, hắn đã đọc không ít tiểu thuyết, xem không ít phim viễn tưởng nên biết tên kia là pháp sư gì gì đó. Lâm Phàm không đợi lão tổ nói mà hỏi luôn.
- Những người này có lai lịch thế nào? Sao lại xuất hiện trên Vô Tận đại lục vậy?
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!