Đúng lúc vị tông chủ kia tuyệt vọng nhất lại có người đến cứu hắn.
- Ngươi là ai?
Sắc mặt lão giả hơi đổi, hắn không nghĩ tới vào lúc này lại xuất hiện biến cố, một tên thổ dân không biết từ đâu ra dám tiếp nhận Vong Linh Chi Mẫu của mình.
Lâm Phàm xuất hiện trước mặt người tông chủ kia, dùng một ngón tay ngăn trường mẫu lại.
- Không sao chứ?
Lâm Phàm hỏi.
Tông chủ Kiếm Khí Tông mở mắt ra nhìn, trong lòng khẽ run.
- Ngươi là ai?
- Thiên Địa Tông Lâm Phàm.
Lâm Phàm trả lời rồi bắt luôn trường mẫu, trong trường mâu tản ra một luồng sức mạnh kỳ diệu, sức mạnh này không phải pháp lực, hơn nữa trong nó còn bao hàm một loại khí tức âm trầm giống như tử khí.
Cánh tay Lâm Phàm nhẹ vung, ném trả trường mâu trở lại hướng ban đầu của nó.
Xèo!
Trường mẫu bị ném đi tạo ra một vệt màu đen, âm thanh phá không ầm ầm vang lên, hư không trực tiếp bị xé mở.
Lão giả thấy vậy trong lòng sững sờ.
- Vong linh phòng hộ!
Trước mặt lão giả giờ xuất hiện một lớp bình phong, đây là cấm chú phòng ngự cấp ba, hắn cũng chỉ có thể thi triển pháp thuật cấp này thôi, phép thuật phòng ngự cường đại nhất của hắn lúc này.
Ầm!
Bình phong bị phá nát.
Vong linh trường mẫu trực nhanh chóng xuyên vào thân thể lão rồi theo quán tính ghim vào vách tường phía xa ха.
- Thật mạnh!
Tông chủ Kiếm Khí Tông kinh ngạc nhìn mọi chuyện, hắn không ngờ kẻ địch khủng bố lại bị trấn áp đơn giản như vậy.
Thiên Địa Tông? Lâm Phàm?
Nghe tên này, sắc mặt hắn biến đổi hắn thật không dám tin, đây không phải cường giả đã trấn áp Côn Lôn Thần Tổng sao?
Người khuất phục được cường giả như Bạch Thánh của Côn Lôn Thần Tông.
Nhưng hắn nghĩ mãi cũng không hiểu tại sao đối phương lại có thể xuất hiện ở đây.
Cự Long của Long kỵ sỹ đột nhiên cụp hay cánh lại giống như bị tình cảnh trước mắt làm cho hoảng sợ.
Long kỵ sĩ hơi nhướng mày không tin việc vừa diễn ra, hắn không nghĩ đối phương mạnh như thế, hắn biết rất rõ thực lực lão giả mạnh yếu thế nào nhưng đối phương chỉ dùng một chiêu đơn giản đã giết được hắn, không đơn giản.
Lâm Phàm đưa ánh mắt nhìn xung quanh, mọi chuyện quả nhiên giống như suy nghĩ của hắn, tên kia đúng là pháp sư vong linh.
Đầu Cự Long đang phía xa cũng không phải cự long tây phương nhưng tên nam tử mặc khôi giáp tay cầm trường thương có lẽ là Long kỵ sĩ.
Lâm Phàm thấy chuyện này càng ngày càng thú vị rồi.
Hắn thật không biết cuối cùng sẽ phát sinh ra cái gì nữa.
Lúc này, phương xa truyền đến một tràng tiếng cười.
- Không ngờ thổ dân này có sức mạnh như vậy, quả thật có ý tứ.
Lão giả bị trường mâu đâm thủng giờ lại bình yên vô sự trở về, lỗ thủng trên ngực không có ảnh hưởng gì tới hắn cå.
Đây là chỗ lợi hại của vong linh pháp sư.
Long kỵ sĩ nói với lão giả.
- Ngươi đừng khinh thường, thực lực hắn rất mạnh, chúng ta liên thủ đi.
- Không cần, chỉ là một con kiến hôi mà thôi!
Lão giả tự tin trả lời.
Trong con mắt vô thần của hắn lập loè vẻ khác thường, có ý tứ, thật sự rất có ý tứ.
Lúc này, lão giả nhìn Lâm Phàm.
- Ngươi rất mạnh nhưng chuyện này nên kết thúc được rôi.
Khóe miệng Lâm Phàm lộ vẻ tươi cười.
- Có ý tứ...
Lão giả giơ cao pháp trượng hô lớn.
-Vong Linh Chi Thần vĩ đại... Ta...
Ầm!
Ngay thời điểm lão đang lẩm nhẩm đọc thần chú, chớp mắt sau đó lại phát hiện có một cái bàn chân cực lớn đột
nhiên xuất hiện trước mắt hắn, một tiếng nổ vang lên, rồi lão bị tên kia đạp dưới chân.
Thời điểm lão ta bận đọc thần chú thì Lâm Phàm đã biến mất ngay tại chỗ, khi xuất hiện trở lại hắn đã dẫm nát mặt lão giả rồi.
- Thổ dân hèn hạ, sao ngươi có thể đánh lén ta.
Lão giả đang bị Lâm Phàm đạp dưới chân, gương mặt giận dữ quát.
Để tiện!
Thật sự quá hèn hạ.
Mình vẫn chưa đọc xong thần chú, hắn đã ra tay rồi, quá hèn hạ đi.
Lâm Phàm khẽ nhíu mày.
- Ngươi bệnh hạt? Đang đánh nhau mà rãnh hơi đợi người đọc xong câu thần chú à?
- Ngươi là pháp sư vong linh, còn ta là thích khách, một tên pháp sư như người cũng dám đánh với ta, ngươi nói xem ngươi có ngốc không?
Lâm Phàm khinh bỉ hắn.
Lão giả sững sờ như chưa kịp phản ứng.
- Sao ngươi biết những thứ này?...
Hắn không nghĩ thổ dân nơi đây biết hắn là vong linh pháp sư, hơn nữa còn biết thích khách, chuyện này giả quá đi.
- Lùi lại.
Lúc này, Long kỵ sĩ giơ cao trường thương cao bay thẳng đến Lâm Phàm, trường thương bùng nổ một đạo lực xoáy khiến toàn bộ hư không đều bị vặn vẹo.
Lâm Phàm giơ tay lên nắm trường thương lại rồi quay đầu nói.
- Long kỵ sĩ...
Long kỵ sĩ biến sắc.
- Ngươi...
- Rống!
Cự Long dưới trướng Long kỵ sĩ không thể nhịn được phun ra một ngụm long tức.
Khóe miệng Lâm Phàm khẽ vểnh nhưng Lão giả lại hoảng sợ gầm lớn.
- Ta vẫn còn dưới chân hắn đấy.
Phù!
Long tức bao phủ Lâm Phàm, đại địa cứng rắn cũng dần bị thủ thực dưới sức mạnh của long tức.
Nội tâm Long kỵ sĩ ngưng lại quan sát, hắn không biết tình huống cụ thể ra sao nên thấy hơi lo. Hắn không biết đối phương chết hay chưa, hắn vẫn tin tưởng thế gian này không có ai sống sót được dưới long tức của Cự Long cả, cho dù bản thân hắn cũng không thể.
- Long tức đây sao? Mà con rồng khốn kiếp này ăn cái gì mà miệng thối vậy?
Thanh âm từ trong long tức truyền ra ngoài.
- Dừng tay, dừng tay... Lão giả thảm thiết kêu lên giống như bị trọng thương. Long tức tiêu tan.
Lâm Phàm không có bất kỳ thương tích gì, toàn thân từ trên xuống dưới không không chút hư hại thế nhưng lão giả dưới chân hắn giờ này lại rất thê thảm, toàn bộ da thịt đều bị rách nát lộ ra xương trắng, nhìn rất đáng sợ.
- Sao có thể?
Lão giả kinh ngạc thốt lên, da thịt quanh miệng bị hủ thực làm hắn nói chuyện rất khó, cổ họng cũng bị hủ thực gần hết, da thịt thối rữa từ từ rơi xuống đất. Long kỵ sĩ thấy chuyện này tâm thần cũng chấn động mạnh, không dám tin tưởng, hắn không ngờ địch nhận mạnh như thế.
Lão giả thét.
- Lên... Lên.
Ầm ầm!
Đại quân vong linh xung quanh ùa về phía Lâm Phàm giống như châu chấu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!