Lâm Phàm nhất định phải nhanh chóng rút lui, sau đó tìm một nơi nào đó tu bổ thương thế, không thể hao tổn cùng hai người kia nữa.
- Tín ngưỡng chi tâm.
Lâm Phàm biết vật này chứa đựng tín ngưỡng, cũng là vật phẩm giúp Chủ Thần đề cao thực lực, nhưng hắn cũng không phải người Nguyệt Ảnh đại lục, không biết luyện hóa tín ngưỡng chi tâm này, nhưng hắn biết một cách khác sử dụng món đồ chơi này, đó là tự bạo. Lúc Chiến tranh chi chủ và Vị Lai Vô Lượng Vương Phật sắp, trong mắt Lâm Phàm lóe lên vẻ điên cuồng.
- Con lừa trọc, ngươi chờ đó cho ta, rửa sạch đít chờ ta tới thống đi.
Lâm Phàm lạnh lùng quát lớn rồi ném tín ngưỡng chi tâm ra ngoài.
Pháp lực dâng trào, tự bạo!
Vị Lai Vô Lượng Vương Phật thấy vật này, nhất thời kinh sợ, nhanh chóng lùi về sau, Chiến Thần thấy nó cũng sung so, hét to.
- Tín ngưỡng chi tâm của Quang Minh Chủ Thần.
m!
Vào đúng lúc này, tín ngưỡng chi tâm kia bạo nổ ầm ầm, một luồng sức mạnh cường hãn bạo phát, khiến thiên địa run rẩy, một luồng ánh sáng trắng xuất hiện bao phủ bầu trời, ánh sáng trắng kia là xinh đẹp nhưng lại ẩn chứa sức mạnh rất khủng bố.
Rung động!
Khuôn viên mấy triệu dặm xung quanh rung động mãnh liệt, vô số tông môn phía xa có thể nhìn thấy một màn sang trắng đang từ từ thôn phệ mọi thứ, vô số người cảm thấy hoảng sợ, bọn họ không biết ngọn nguồn của nó ở đâu, nhưng ở xa như vậy mà bọn họ vẫn có thể cảm nhận đuợc uy thế của nó. Một lúc sau, Vị Lai Vô Lượng Vương Phật xuất hiện, thiên thủ trên người gãy mất một nửa, Kim thân bị phá hư vô số chỗ, hắn khẽ nhíu mày lộ vẻ giận dữ.
- Tương lai!
Vị Lai Luân Bàn chuyển động, thời gian như đang trôi qua rất nhanh, thiên thủ cũng tiêu tan, Kim thân tàn tạ của hắn từ từ khôi phục lại.
- Không ngờ để cho tiểu tử kia chạy mất. Trong lòng Vị Lai Vô Lượng Vương Phật rất giận, hắn không ngờ Lâm Phàm lại có thể chạy trốn trong tay hắn, hai mắt Chiến Thần cũng ngưng lại, bộ giáp trên người hắn cũng bị tàn phá không ít, nhưng chuyện để hắn quan tâm nhất hiện giờ là Quang Minh Chủ Thần đã ngã xuống. Trên Nguyệt Ảnh đại lục chỉ có bảy mươi hai Chủ Thần, giờ một vị đã bỏ mình, chuyện này có ảnh hưởng cực lớn đối với Nguyệt Ảnh đại lục.
- Chiến Thần, ta đoan kết cục tên tiểu tử kia cũng không tốt hơn chúng ta bao nhiêu đâu. Bây giờ, bảy mươi hai
Chủ Thần đã gần tập hợp, chúng ta có thể bắt đầu xâm chiếm Vô Tận đại lục rồi. Vị Lai Vô Lượng Vương Phật nói. Chiến Thần cũng không nói gì, hắn trừng mắt nhìn Vị Lai
Vô Lượng Vương Phật, ánh mắt tràn ngập vô số ngọn lửa, Vị Lai Vô Lượng Vương Phật lộ ra vẻ an lành, cũng không để trong lòng, hắn đưa mắt về thiên địa tứ phương.
Chân Lý Thánh Địa.
Nam Ma Hải Vực. Minh Hải Huyết Sơn.
Tù Linh Thâm Uyên.
- A Di Đà Phật.
Vị Lai Vô Lượng Vương Phật tụng niệm kinh Phật, trong mắt hiện lên một tia đùa cợt.
Trong một thôn trang nào đó của phàm nhân, đang có một bóng người nằm trên bãi biển, gió biển từ từ thổi vào khiến song biển tùy ý đánh vào hắn. Một làn rồi lại một làn sóng, không biết người nọ có phải đã chết hay không, nhưng đột nhiên bóng người kia chuyển động, chậm rãi đứng lên, nhưng khi hắn mới đi được một bước đã té ngã trên mặt cát, sau đó hắn lại đứng lên, chậm rãi đi tiếp. Trong một thôn trang, vô số làn khói từ từ bốc lên, mỗi căn nhà ở đây đều an bình như vậy, trước cửa thôn, một đám trẻ con đang vây quanh một bóng người.
- Aaaa... quái thú rong biển!!
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!