Hàn Sương Thần giáng lâm, khóe miệng nàng khẽ cười nhìn cảnh vật xung quanh.
- Tượng băng vẫn đẹp nhất.
Lúc này, Thái Thượng lão tổ Đế Đạo Tông đang trấn thủ ở đây mới cảm giác được tình huống chung quanh, hắn bay vào hư không ngưng mắt nhìn phương xa.
- Ngươi là ai?
Hàn Sương Thần ngẩng đầu, nàng mỉm cười, ngón tay nhẹ nhàng nhấc lên, sương lạnh càng thêm cuồng bạo.
Sắc mặt Thái Thượng lão tổ Đế Đạo Tông đại biến, hai tay hắn vậy mà bị một tầng băng sương bao trùm, pháp lực trong cơ thể hắn cũng bị đông cứng, không có cách nào vận chuyển.
Trong nháy mắt hắn cũng bị đóng băng thành một tượng đá, một chút sức phản kháng cũng không có.
Mấy ngày sau Lâm Phàm biết được một tin tức động trời.
Đế Đạo Tông bị diệt, đệ tử tông môn chạy trốn hết, phương bắc trở thành một vùng đất băng sương lạnh giá, chuyện này quả thực không thể tưởng tượng nổi, tuy Đế Đạo Tông thuộc dạng yếu nhất bên trong chín đại tông nhưng sao họ lại bị tiêu diệt nhanh chóng như vậy.
Chuyện để Lâm Phàm khiếp sợ nhất chính là phương bắc lớn như thế mà giờ biến thành một vùng băng giá.
Rất nhanh sau đó Lâm Phàm nhận được thông báo lão Tổ triệu hoán.
Cấm địa tông môn.
Sau khi Lâm Phàm đến, hắn cũng không đợi hỏi mà nói luôn.
- Lão tổ, chuyện này rốt cuộc như thế nào?
Sắc mặt Canh Dương Thiên nghiêm túc.
- Ta cũng vừa mới nhận được tin Đế Đạo Tông bị diệt, phương bắc trở thành một vùng băng giá, các tông môn lớn nhỏ xung quanh cảm giác được biến hoá nên đã kịp thời rút lui, theo ta thấy đây nhất định do Chủ Thần của Nguyệt Ảnh đại lục ra tay rồi.
- Không thể nào, nếu như Chủ Thần của Nguyệt Ảnh đại lục ra tay thì tại sao một chút động tĩnh cũng không có?
Lâm Phàm không tin Nguyệt Ảnh đại lục lại có Chủ Thần mạnh bực này, trực tiếp đóng băng cả phương bắc rộng lớn.
Canh Dương Thiên lắc đầu.
- Không biết, nhưng tình huống kinh khủng kiểu này không thể chủ quan được. Sinh linh Nguyệt Ảnh đại lục đã xâm lấn phương bắc và biến nơi đó trở thành đại bản doanh của chúng, quân đội của Nguyệt Ảnh đại lục từ những địa phương khác đã rút đi rồi, đây là lý do vì sao chúng đã đánh vào sâu bên trong chúng ta mà đến giờ chúng ta mới phản ứng được, nhưng hết thảy đều đã quá muộn.
Lâm Phàm muốn đi xem tình huống như thế nào, bởi vì hắn vẫn không tin chuyện này lắm, Chủ Thần dạng gì mới có bản lãnh bực này, quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Lão tổ, ta nghĩ mình nên đi xem một chút.
Lâm Phàm lên tiếng.
Một tên Vị Lai Vô Lượng Vương Phật đã đủ làm hắn rất nhức đầu rồi, giờ lại xuất hiện thêm một tên biến thái nữa, chuyện càng ngày càng rắc rối, nếu như một đám người gây ra chuyện này, hắn cũng không sợ nhưng nếu việc này chỉ do một Chủ Thần gây ra thì thật sự có chút khủng bố.
Canh Dương Thiên có chút lo lắng.
- Việc này sợ rằng sẽ rất nguy hiểm, ta thấy ngươi tốt nhất đừng đi.
Lâm Phàm xua tay nói.
- Nếu như không đi thì chúng ta sẽ vĩnh viễn không biết nơi đó xảy ra chuyện gì, người yên tâm, coi như không địch lại, ta vẫn có khả năng chạy thoát được.
Canh Dương Thiên cũng không nói thêm gì nữa, Lâm Phàm nhanh chóng phi hành về phương bắc. Hàn Quân Thiên mở miệng nói.
- Lão tổ, ta cũng muốn đi, nếu như gặp phải chuyện gì, ta cũng có thể chiếu cố cho tiểu tử kia.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!