Hàn Sương Thần sững sờ, khuôn mặt tuyệt thế khuynh thành phát sinh ra biến hoá.
- Ngươi nói cái gì?
Hàn Sương Thần âm trầm hỏi lại.
Lời nói của nàng lạnh lẽo như vạn dặm băng sương so với lúc trước càng thêm âm hàn và lạnh lẽo, nàng không ngờ tên thổ dân trước mắt này lại nói như vậy.
Hiện Lâm Phàm cũng hết sức bất đắc dĩ, kỳ thực hắn không muốn nói ra đâu nhưng bất là hắn nói ra người nào, cô nàng này cũng không tin, vừa rồi hắn muốn ném cái việc thối này lên người Vị Lai Vô Lượng Vương Phật nhưng nàng lại rất bá đạo phán một câu “Vị Lai Vô Lượng Vương Phật không có gan này”.
Hắn nghe xong lời này cũng vô cùng bất đắc dĩ, nếu như Vị Lai Vô Lượng Vương Phật nghe được lời nói của Hàn Sương Thần thì cho dù chết hắn cũng phải chứng minh hắn dám làm, dù sao nam nhân cũng không thể để người khác nói mình không được.
Lâm Phàm hít sâu một hơi rồi nhìn thẳng Hàn Sương Thần nói.
- Ta nói Thủy Thần bị ta giết.
Hiện tại, nội tâm hắn có chút sốt sắng, vì hắn đã nói thật, hắn không biết cô nàng này có nổi điên lên rồi giết mình luôn hay không, mà chắc không có đâu, Hàn Sương Thần đã phát thệ, nếu nàng dám ra tay, Thần hạch của nàng chắc chắn bị phá nát.
Vẻ mặt Hàn Sương Thần không ngừng biến hóa, khí tức lạnh giá càng lúc càng nồng nặc nàng nhìn thẳng Lâm Phàm.
- Ngươi...
Lâm Phàm cảm nhận sát ý vô cùng cường đại từ trên thân thể Hàn Sương Thần, nàng ta thật rất muốn chém giết mình, nhưng giờ lại không thể lập tức động thủ.
Lâm Phàm thận trọng hỏi:
- Ngươi đã phát lời rồi nha, phải tuân thủ đó.
Hàn Sương Thần nhắm hai mắt hít sâu một hơi, cuối cùng nàng khó khăn nói.
- Lời thề ta tất nhiên tuân thủ, hôm nay sẽ không giết ngươi, ngươi đi đi.
Lâm Phàm thở phào nhẹ nhõm, không dám chậm trễ chút chạy đi, vừa bay vừa nghĩ, bà cô này thật sự quá nguy hiểm, nhưng đến phương bắc này, hắn cũng không thiệt thòi, hắn biết thêm được một thông tin về Nguyệt Ảnh đại lục, hoá ra kẻ thù vẫn còn Chủ Thần lợi hại như vậy, nếu như không sớm biết, lần sau đánh nhau với những Chủ Thần khác, rất có thể bị giết vì dám coi thường bọn họ.
Nhưng lúc này, Hàn Sương Thần vẫn bám theo sau hắn.
- Hàn Sương Thần, chẳng lẽ chúng chung đường? Nếu không ngươi đi trước đi, ta ở lại tìm một con đường khác.
Hắn sợ nhất sự tình như thế nha, nhưng giờ vẫn cố tỏ ra bình tĩnh nói.
Hàn Sương Thần nhìn Lâm Phàm.
- Ta thề hôm nay sẽ không giết ngươi và thả ngươi rời khỏi phương bắc, nhưng qua hôm nay sẽ là giờ chết của ngươi, ngươi đi đường của ngươi ta bám theo ngươi cũng không làm trái lời thề à.
- Trời ạ...
Đây là sự tình Lâm Phàm sợ nhất, vừa mới bắt đầu, hắn cảm giác lời thề này hết sức bình thường nhưng khi nghĩ kỹ lại mới cảm giác lời thề của nàng có vấn đề rất lớn.
Hôm nay không giết mình nhưng nàng ta có thể đi theo mình đến ngày mai, sau đó giết mình, thế thì đâu có trái lời thề.
Lâm Phàm bất đắc dĩ.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!