Dịch & biên: †Ares†
oOo
Buổi tối.
Vô Danh phong lộ vẻ tiêu điều. Chỉ có ba người ở một ngọn núi rộng lớn quả thật có chút quạnh quẽ.
- Tông chủ, hôm nay ra cửa bất lợi, cuối ngày mới có một gã đệ tử tạp dịch nguyện ý tin tưởng chúng ta, những đệ tử ngoại môn khác chỉ đứng xem náo nhiệt, không hề tin tưởng.
Trương Nhị Cẩu báo cáo chi tiết tình huống ngày hôm nay.
Lâm Phàm không nói gì, chỉ nhìn con lợn rừng đang được gác lên giá gỗ nướng trên bếp lửa.
Xèo xèo…
Con lợn rừng trên bếp phát ra mùi thơm điếc mũi cùng những tiếng xèo xèo đầy kích thích. Lâm Phàm không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, món ăn dân dã này có vẻ rất không tệ a.
Trương Nhị Cẩu và Phong Bất Giác cũng bị cả mùi lẫn tiếng hấp dẫn, thèm nhỏ dãi, nhưng tông chủ không nói gì, bọn hắn cũng chỉ có thể đợi.
- Tình huống hôm nay cũng trong dự liệu của ta, thậm chí có một đệ tử chịu tin tưởng đã là khởi đầu rất không tệ rồi. Không cần vội, từ từ sẽ đến.
Lâm Phàm bình thản nói, cũng không có vẻ gì là sốt ruột.
Lăng xê tên tuổi Thánh Ma Tông rất quan trọng, nhưng tăng thực lực bản thân cũng quan trọng không kém.
Cố gắng đến quá trưa hôm nay, Lâm Phàm đã đem Lãng Triều Kình tu luyện tới sáu tầng kình lực. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tu luyện thêm đêm nay nữa, hẳn tám tầng kình lực là không thành vấn đề.
- Chín rồi, ăn thôi, ăn xong ai trở về phòng nấy tu luyện, ngày mai tiếp tục tuyên truyền.
Lâm Phàm phủi phủi tay, nhấc con lợn rừng khỏi giá, sau đó xé lấy cái đùi mà bỏ vào miệng.
Mùi vị không tồi, da giòn thịt mềm, sau khi ăn xong vẫn còn lưu lại hương vị trong miệng.
- Tông chủ, không ngờ thịt lợn rừng ăn ngon như vậy.
Trương Nhị Cẩu cắn một miếng, mắt sáng lên, lập tức nhồm nhoàm như hổ đói.
Phong Bất Giác ở một bên cũng dùng tốc độ nhai nuốt không thua kém, gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý với sư huynh.
....
Trở về đến phòng.
Lâm Phàm nhìn ba gốc thảo dược trong tay. Đây là dược liệu để luyện chế Khí Huyết Đan, cũng là loại dược liệu duy nhất.
Thảo dược này chỉ có hai chiếc lá, trên mỗi chiếc đều có những đường vân màu đỏ như gân mạch trong cơ thể người.
Khí Huyết Đan.
Lâm Phàm trực tiếp đem ném vào lò đan trong thức hải.
Không đến một giây, toàn bộ đã xong.
Hiện giờ cấp bậc luyện đan của Lâm Phàm đã là 16, xem như đại sư trong đại sư.
Luyện chế loại Khí Huyết Đan đơn giản này căn bản không cần tốn thời gian, hơn nữa còn ép trọn vẹn tinh hoa của ba gốc thảo dược thành đan.
"Đinh, chúc mừng luyện chế Hoàng giai hạ phẩm Khí Huyết Đan."
"Đinh, Khí Huyết Đan sau khi sử dụng có thể tăng cường khí huyết, vô dụng đối với người có cảnh giới Tiên Thiên trở lên, có thể gia tăng 1 exp."
Lâm Phàm vừa nhìn đã chán, thật sự là quá kém, kém đến độ không thể kém hơn.
Thậm chí còn không bằng cả Uẩn Khí Đan ở Thánh Ma Tông ngày trước.
Hiện giờ Lâm Phàm có tu vi Tiên Thiên sơ giai. Dựa theo số liệu trước khi hệ thống cập nhật, hẳn là Tiên Thiên cấp chín, sắp đi vào cảnh giới Nhập Thần.
Mà thực lực Tiên Thiên sơ giai bây giờ hoàn toàn có thể nghiền áp cảnh giới Tiên Thiên đại viên mãn, nhưng con đường tiếp đó lại dài vô cùng, mới đi nhích nhích ở đầu đường, nói đơn giản là 100 triệu exp thì hiện giờ giỏi lắm đạt 500 ngàn.
Quá hố.
Cũng không biết khi nào thì mới có thể thăng cấp. Xem ra có cơ hội nhất định phải đi giết quái cày level.
Loại đan dược sơ cấp này, một phần tài liệu tối đa được một lò năm viên, thế nhưng Lâm Phàm tiện tay luyện ra đến mười viên, đây là chênh lệch giữa đại sư hàng đầu và người thường.
Cất kỹ 30 viên đan, Lâm Phàm bắt đầu tiến nhập trạng thái tu luyện, tiếp tục thăng cấp Lãng Triều Kình.
....
Hôm sau.
Trương Nhị Cẩu và Phong Bất Giác dậy thật sớm, tiếp tục xuống núi tuyên truyền. Thế nhưng tình hình vẫn chưa khá hơn hôm qua.
Đêm hôm qua, sau khi trở về chỗ tạp dịch, Mao Tiểu Tiểu trằn trọc mãi không ngủ nổi, cứ nhắm mắt là lại suy nghĩ về đan dược.
Hắn không biết chờ đợi mình ngày mai là gì.
Là các sư huynh dùng vẻ mặt áy náy nhìn mình, tỏ vẻ đan dược không luyện thành.
Hay là các sư huynh dùng ánh mắt chúc mừng rồi ném đan dược tới cho mình?
Cứ vậy suy nghĩ cả đêm, mặt trời vừa lên, Mao Tiểu Tiểu đã ra khỏi giường mà đi vào trong ngoại môn.
- Các ngươi vẫn còn tuyên truyền sao? Không ai tìm các ngươi luyện đan đâu!
Một gã đệ tử ngoại môn cười nhạo nói.
- Đúng, thời gian đi tuyên truyền còn không bằng cố mà tu luyện đi. Phong Bất Giác, ta thấy ngươi gia nhập Vô Danh phong chính là một lựa chọn sai lầm đấy.
- Hôm nay cũng như hôm qua thôi, các ngươi có đứng cả ngày cũng không ai nhờ luyện đan đâu.
Trương Nhị Cẩu nhìn đệ tử ngoại môn kia, bực mình trừng mắt:
- Các ngươi không luyện thì biến. Thật là đáng ghét.
- Sao, chúng ta đứng đây nhìn không được chắc?
Đệ tử ngoại môn khó chịu nói.
- Sư huynh, đừng ầm ĩ với bọn chúng, không đáng.
Phong Bất Giác đứng một bên nói.
Trương Nhị Cẩu gật gật đầu, sau đó nhìn liếc đũng quần người nọ một cái, hung tợn nói:
- Ngươi cứ cẩn thận.
- Hừ…
....
Đúng lúc này, Mao Tiểu Tiểu vội vàng tiến đến. Nhìn thấy vô số sư huynh ngoại môn chú ý tới mình, Mao Tiểu Tiểu không khỏi có chút hồi hộp.
- Sư huynh, của đệ xong chưa?
Mao Tiểu Tiểu hỏi.
- Xong rồi.
Trương Nhị Cẩu cười nói, sau đó gỡ cái túi cột bên hông xuống, ném cho Mao Tiểu Tiểu.
Mao Tiểu Tiểu bắt lấy, lập tức tươi cười, vừa nhìn sơ trong túi vải đã thấy có ít nhất bảy viên Khí Huyết Đan. Ba phần tài liệu mà có thể luyện ra bảy viên, chuyện này…
- Thật cảm tạ sư huynh, thật cảm tạ sư huynh.
Mao Tiểu Tiểu mừng rỡ cảm tạ, sau đó quay lưng định rời đi.
- Đợi đã.
Nghe tiếng gọi, Mao Tiểu Tiểu sửng sốt, không biết còn có chuyện gì.
- Gấp cái gì, còn nữa mà.
Trương Nhị Cẩu bất đắc dĩ nói. Hắn cũng hoàn toàn tâm phục thuật luyện đan của tông chủ.
Chỉ ba gốc thảo dược mà có thể luyện ra 30 viên đan dược, thiên hạ vô địch, làm cho người ta sùng bái không thôi.
- Hả…
Mao Tiểu Tiểu trợn mắt há hốc mồm nhìn Trương Nhị Cẩu lại ném hai cái túi cho mình.
- Chỗ này tổng cộng 30 viên. Tông chủ nói, đệ làm đệ tử tạp dịch vất vả, sẽ không thu tiền công của đệ.
Lời phía sau là Trương Nhị Cẩu tự thêm vào.
Ý ban đầu của tông chủ là những đan dược này quá bỏ đi, lưu lại trên người vô dụng nên không thu tiền công.
Nhưng Trương Nhị Cẩu nghĩ rằng nếu nói vậy sẽ khiến Mao sư đệ thương tâm, bởi vậy sửa một chút.
Quả nhiên sau khi Mao Tiểu Tiểu tiếp nhận hai túi to thì cũng ngẩn cả người, cảm kích nhìn Trương Nhị Cẩu.
- Cảm tạ tông chủ, cảm tạ sư huynh, cảm tạ…
Mao Tiểu Tiểu luôn miệng cảm tạ, chỉ còn kém quỳ xuống phục lạy.
- Này, sư đệ tạp dịch, đệ nhờ bọn họ luyện chế đan dược gì thế?
Giờ phút này một gã đệ tử ngoại môn cười hỏi.
- Khí Huyết Đan.
Mao Tiểu Tiểu nói.
- Ha ha… Mọi người nghe rõ chưa, Khí Huyết Đan?
- Ha ha, Khí Huyết Đan.
Giờ khắc này đám đệ tử ngoại môn cười phá lên, mặt càng lộ rõ vẻ xem thường.
- Chắc bọn hắn chỉ luyện chế nổi loại đan dược này thôi. Lý sư huynh trên Đan Đỉnh phong còn khinh thường luyện loại đan cấp thấp này, mà nếu luyện thì một phần tài liệu có thể ra được ba viên.
Mao Tiểu Tiểu không biết những sư huynh này vì sao lại cười, ngây ngốc nói:
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!