Canh Dương Thiên họ nhẹ một tiếng.
- Quân Thiên, ngươi thân là tông chủ Thiên Địa Tông, vào những giờ khắc như thế này ngươi phải biết trách nhiệm của mình, ngươi hãy mang theo các đệ tử rời khỏi đây, vì Vô Tận đại lục bảo lưu lại một phần huyết mạch. Nếu chúng ta chiến thắng, tất nhiên là tốt, còn chẳng may chúng ta thất bại, vô luận các ngươi phải trả giá thế nào cũng phải sống sót.
- Lão tổ. . . .
Hàn Quân Thiên nhìn lão tổ sau đó lại nhìn Lâm Phàm, cuối cùng đành thở dài một tiếng.
- Ta hiểu rồi...
- Lão đại. . . .
Lúc này hai người Thu Trảm Ngư và Nấm Kim Châm cũng bước đến.
Lâm Phàm quay lại nhìn họ, cười nói:
- Hai tên tiểu tử các ngươi cuối cùng đã trở về, tu vi cũng thăng tiến không ít nha, không lâu nữa, các ngươi đạt đến Tiên Tôn rồi. Lần này, các ngươi hãy đi cùng với tông chủ, còn có người nhà của ta, đành phải nhờ vào các ngươi vậy.
Hai người Thu Trảm Ngư nhìn Lâm Phàm, còn nhớ trước đây, bọn họ chỉ là phường đầu trộm đuôi cướp trốn chui trốn lủi, sau này đi theo Lâm Phàm họ được Thiên Địa Tông thu nhận làm đệ tử. Mặc dù thực lực họ bây giờ sắp đạt đến Tiên Tôn nhưng vẫn không thể giúp gì được cho tông môn cùng lão đại, bọn họ không ngốc, biết rằng đây có thể là lần cuối cùng mọi người gặp mặt nhau.
- Lão đại, ngươi yên tâm, nhưng ngươi không định gặp bọn họ một lần sao?
Thu Trảm Ngư hỏi.
Lâm Phàm sững sờ, sau đó lắc đầu.
- Không gặp sẽ tốt hơn, nếu như ta còn sống, sau này tự nhiên sẽ gặp lại, còn nếu không, chỉ tăng thêm buồn phiền cho họ thôi.
Trận đại chiến lần này hắn không nắm chắc gì cả, cơ hội chiến thắng không nhiều, còn nói trắng ra là thập tử nhất sinh, đành phó mặc cho số phận vậy.
- Tông chủ, ngươi nhanh chóng triệu tập các đệ tử rồi xuất phát đi, chúng ta cũng phải chuẩn bị thật tốt cục diện nơi đây để đón tiếp bọn chúnh, dựa theo tốc độ di chuyển của chúng, nhiều nhất ba ngày nữa sẽ đến đây.
Lâm Phàm quay sang nói với Hàn Thiên Quân.
Hàn Quân Thiên gật đầu, lúc này hắn cũng không biết nói thêm gì nữa, hắn biết tầm quan trọng của cuộc chiến lần này, hắn cũng biết mình mặc dù đã đạt đếb cảnh giới Tiên Vương nhưng chỉ mới thăng cấp, không giúp được nhiều trong cuộc chiến này, hắn sợ mình sẽ trở thành gánh nặng cho mọi người. Chờ mọi người rời đi, Lâm Phàm quay sang nói với Canh Dương Thiên.
- Lão tổ, phiền người đi mời lão tổ của các tông môn đến đây, chúng ta cần thương thảo một chút về kế sách cho trận chiến sắp tới.
Canh Dương Thiên gật đầu, bảy mươi ba vị Tiên Vương lão tổ đều có thực lực bất phàm, bọn họ cũng chính là Thái Thượng lão tổ của các đại tông môn may mắn còn sống sót sau cuộc chiến đầu tiên với đại lục Nguyệt Ảnh. Còn những lão tổ cùng các tông môn khác e rằng đều đã bỏ mình trong cuộc chiến đó rồi.
Tất cả các vị Tiên Vương lão tổ còn lại trên Vô Tận đại lục giờ phút này đã tập trung đông đủ tại đây.
Lâm Phàm nhìn đông đảo các vị lão tổ.
- Các vị, ba ngày sau là lúc cuộc tử chiến nổ ra, lúc này ta hi vọng các vị có thể bỏ qua ân oán mà đoàn kết cùng nhau để chống lại cường địch, còn một việc ta muốn nói, bây giờ ta hi vọng các vị có thể lấy toàn bộ Tiên khí trên người các vị ra, ta muốn luyện chế một vài thứ giúp các vị chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới.
Mọi người không chút do dự lấy hết đồ của mình ra, có người đưa nhẫn trữ vật, có người đưa Tiên khí, số lượng không phải ít.
Vào lúc này, bọn họ cũng không cho rằng Lâm Phàm ham muốn đồ vật của mình, tình huống nguy cấp như hiện giờ mà hắn vẫn còn tâm tư đó thì thật không còn gì để nói.
Lâm Phàm nhìn từng chiếc nhẫn trữ vật một trong không trung, sau đó duỗi tay đánh ra một chưởng, thu hết đồ vật trong đó vào.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!