Hàn Sương Thần nhất thời sững sờ khi nhìn thấy Lâm Phàm đi ra mà không thấy Chiến Thần đâu.
- Chiến Thần đâu rồi?
Lâm Phàm liếc mắt nhìn đối phương, lạnh lùng nói:
- Hắn chết rồi. ...
Ngươi. . . .
Hàn Sương Thần nghe xong ngây ngẩn cả người, nàng không tin Chiến Thần lại ngã xuống nhanh như thế.
Lâm Phàm hài lòng khi nhìn thấy cô nàng trước mắt thất thần, nhất thời cười nói tiếp.
- Nàm sao? Ngươi không tin? Vậy ta sẽ tiễn ngươi đi đoàn tụ với hắn, hắn ra đi một mình sẽ thấy cô đơn lắm.
- Tiểu nhân làm càn. . . .
Hàn Sương Thần thực sự nổi giận, nàng không ngờ Chiến Thần lại bị giết, đám người các nàng là những tồn tại tối cao trên đời này, nàng không thể chấp nhận được sự thật hắn đã chết.
- Sao mà làm càn, ngươi và ta chỉ có một người được sống thôi, ngươi đừng mong rời khỏi đây.
Lâm Phàm dẫm chân lấy đà, sau đó phịch một tiếng bắn thẳng tới Hàn Sương Thần.
Hàn Sương Thần cũng hét lên một tiếng, lực lượng băng tuyết từ cơ thể nàng dùng tốc độ khủng khiếp tỏa ra xung quanh, băng giá lạnh lẽo chẳng mấy chốc đã phủ kín một vùng rộng lớn.
m!
Dư chấn sự pha va chạm hủy thiên diệt địa, mạnh đến mức xé rách cả hư không.
Tại nơi cách rất xa cuộc chiến, Hàn Quân Thiên đang mang theo các đệ tử của các tông môn trốn đi, nhưng bọn họ vẫn cảm nhận được sức mạnh kinh khủng truyền đến trong không khí, sức mạnh đó làm mọi người cảm thấy kinh hãi, nhiều đệ tử thực lực yếu bị nó chấn không đứng vững.
Hàn Quân Thiên rất muốn quay về tham gia vào trận chiến, nhưng khi hắn nghĩ đến trách nhiệm của mình thì lại nhẫn nhịn, sau đó bọn họ tiếp tục lên đường.
Trên người Lâm Phàm hiện giờ vẫn còn bị thương nên hắn rất khó giải quyết được Hàn Sương Thần, mà ngay cả khi thực lực hắn khôi phục lại như cũ, Lâm Phàm cũng không phải đối thủ của ả, thủ đoạn nàng ta quá mức quỷ dị, những tầng băng lạnh được Hàn Sương Thần tạo ra cứng rắn vô cùng, mặc cho thân thể hắn đã đạt đến cảnh giới Tiên Vương nhưng vẫn không có cách nào xuyên thủng được nó. Kinh nghiệm hắn tăng lên không ít sau khi giết được Chiến Thần, nhưng sự chênh lệch giữa hắn Hàn Sương Thần vẫn còn quá lớn.
Đúng lúc này, một tiếng kêu thảm thiết truyền đến.
Lâm Phàm quay đầu lại nhìn, phát hiện Bạch Thánh lão tổ của Côn Lôn Thần Tông đang bị một đoàn hỏa diễm bao phủ, không ngừng thiêu đốt hắn.
- Bạch Thánh....
Canh Dương Thiên lực bất tòng tâm nhìn cảnh tượng trước mắt nhưng, hắn và Bạch Thánh lão tổ liên thủ kiềm chế Hỏa Thần, hai người không nghĩ tới Hỏa Thần lại mạnh như vậy, dù bọn họ liên thủ nhưng cũng không cách nào khắc chế được ngọn lửa kia.
Lâm Phàm nhíu mày, hắn đang định ra tay tương trợ cho Bạch Thánh lão tổ nhưng bất chợt Hàn Sương Thần lao nhanh về phía hắn, nàng ta dừng băng sương hình thành một bức tường cản Lâm Phàm lại, chăm chú nhìn hắn nói
- Ta cho ngươi đi chưa?
- Mi....
Lâm Phàm tức giận, hắn có thể cảm nhận được sức mạnh ngọn lửa kia rất ghê gớm, với thực lực của Bạch Thánh lão tổ hiện tại, khó có thể dập tắt được nó.
Canh Dương Thiên thi triển ra vô số pháp thuật thần thông cũng không thể dập tắt được ngọn lửa khói, lần này e rằng Bạch Thánh lão tổ lành ít dữ nhiều.
Hỏa Thần cười mỉa mai.
- Ha ha ha, đám thổ dân các ngươi sao dập tắt Thần Hoả của ta được, nó sẽ thiêu đốt các ngươi biến thành tro tàn.
Bạch Thánh lão tổ cũng thấy sợ hãi, ngọn lửa này nóng khủng khiếp, đang không ngừng thiêu đốt cơ thể hắn.
Canh Dương Thiên định lao lên cứu viện nhưng Bạch Thánh lão tổ giơ tay ngăn lại.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!