Dù cho Lâm Phàm đã ngưng tụ toàn bộ sức mạnh chống đỡ nhưng cũng đành bất lực, một cuộc chiến không cùng cảnh giới.
Đại địa run rẩy, khung cảnh như trời long đất lở, bên dưới một chưởng này, đại địa hoàn toàn đổ nát hãm sâu xuống tạo thành một cái hố khổng lồ.
Uy lực một chưởng này, không ai có thể ngăn cản.
- A Di Đà Phật!
Vị Lai Vô Lượng Vương Phật bình tĩnh nhìn tất cả mọi thứ, tiểu tử này hiện giờ đã không còn là đối thủ của mình nữa, hắn giờ đang muốn từ từ đùa bỡn tên này, hắn muốn cho đối phương biết cái gì gọi là tuyệt vọng.
Trong hố sâu.
Khắp người Lâm Phàm toàn là máu nằm nhoài một chỗ, hắn hiện tại mới chính thức hiểu được sức mạnh này cường đại cỡ nào.
Một chưởng hạ xuống không có cơ hội phản kháng, nếu như không phải thân thể hắn mạnh mẽ, sợ đã tan thành mây khói.
- Đáng ghét...!
Lâm Phàm xiết chặt ngón tay thúc dục Ngô Đồng Thần Thụ tản ra lực lượng sinh mệnh chữa trị thương thế, nhưng hắn đã quên mất trong chiến đấu trước đó hắn đã phát ra tất cả sinh mệnh lực rồi, nên sinh mệnh lực mới sinh ra hiện giờ không đủ để hắn chữa trị thương thế.
Xoạt xoạt!
Lúc này, Ngô Đồng Thần Thụ bắt đầu nứt ra, bên trong vết nứt chảy ra một dòng máu đỏ tươi ẩn chứa lực lượng sinh mệnh vô cùng kinh khủng.
Chủ nhân cố lên, ta phải ngủ say rồi!
Lâm Phàm sững sờ khi nghe thanh âm này, hắn cũng không phản ứng kịp.
Tại sao Ngô Đồng Thần Thụ biết nói?
Khi hắn cảm thụ tình huống trong cơ thể, hắn thấy trên nơi cao nhất của Ngô Đồng Thần Thụ có một tiểu Tinh Linh chỉ lớn chừng bàn tay đang trốn dưới lá cây, nhưng giờ nó càng ngày càng nhỏ và từ từ tiêu tan.
Cuối cùng Ngô Đồng Thần Thụ cũng tiêu tán và biến thành một hạt giống nhỏ xíu, nó đã trở về trạng thái nguyên thuỷ nhất, hình thái giống như lần đầu tiên Lâm Phàm nhặt được. Huyết dịch từ cơ thể Ngô Đồng Thần Thụ chảy ra ngưng tụ thành một quả cầu, trong quả cầu này ẩn chứa sinh mệnh lực lượng mênh mông, đây là bản nguyên sinh mệnh lực lượng của Ngô Đồng Thần Thụ, nó đã lấy ra toàn bộ sức mạnh của mình.
- Lão Tử tân tân khổ khổ bồi dưỡng Ngô Đồng Thần Thụ được khỏe mạnh như thế nhưng không ngờ đến lúc này nó lại quay về trạng thái giống như trước đây, Vị Lai Vô Lượng Vương Phật, lão tử không
giết chết ngươi, thề không làm người!
Thân thể hắn đang khôi phục, thương thế cũng dần khôi phục lại.
- Vị Lai Vô Lượng Vương Phật, ngươi dám xem thường lão tử, thật khinh người quá đáng.
m!
Mặt đất nứt ra, thân thể Lâm Phàm xoay tròn lao lên vô số tiên thuật thần thông bộc phát cùng một lúc, thiên địa hoàn toàn sáng rực, toàn bộ thế giới đều bị lực lượng tiên thuật thần thông bao phủ.
Vị Lai Vô Lượng Vương Phật ngưng lại, hắn không nghĩ tới tiểu tử này có thể khôi phục.
Một ngón tay xuyên thấu thiên địa nhẹ nhàng gõ xuống, nhưng đối với Lâm Phàm mà nói, chỉ vẻn vẹn một ngón tay này thôi cũng đủ cho hắn vất vả chống đỡ.
Chênh lệch thực lực giữa hai bên thực sự lớn lắm.
Đáng ghét.
- Thiên Địa Chân Kinh!
Lúc này, Thiên Địa Chân Kinh xuất hiện, từng văn tự màu vàng trôi nổi trên không trung.
Vị Lai Vô Lượng Vương Phật lắc đầu nói.
- Thiên Địa Chân Kinh ư, cái này còn xa mới đủ...
Lâm Phàm ngẩng đầu hít sâu một hơi.
- Ngươi đừng quá đắc ý, hôm nay lão tử liều mạng với ngươi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!