- Nói vậy lần này các vị đến đây đều là do bị bảo bối này thu hút, thế nhưng mà các vị thử suy nghĩ một chút, tại sao lại có bảo bối xuất hiện ở đây, mà Càn Khôn Tông trên dưới không có một bóng người, trong này chỉ sợ có vấn đề.
Thiên Hậu nhìn thấy những bảo bối này, trong lòng đầy nghi ngờ, mơ hồ cảm thấy trong đây có âm mưu gì đó.
Đối với những tông môn này, Tông chủ, nàng cho rằng tất yếu phải để bọn hắn nắm thật rõ điểm này.
Các tông môn Tông chủ, nghe nói như vậy, trong lòng hưng phấn.
Nhưng mà bây giờ bảo bối này đang đặt ở trước mắt, gần trong gang tấc, chẳng lẽ còn có thể không nắm lấy hay sao?
Huống hồ lúc này các tông môn đều ở đây, chẳng lẽ còn có ai dám manh động.
- Thiên Hậu, ta cảm thấy đây chỉ là lo sợ vớ vẩn, các vị Tông chủ đều ở đây, chẳng lẽ còn có ai dám đến đây làm càn
Bích Hải lão ẩu mở miệng nói.
Đối với Thiên Hậu dung mạo tuyệt sắc này, nàng ghen tỵ, trí tuệ cao thâm, hơn nữa dáng vóc đẹp đến như vậy, chuyện này thật sự là không công bằng.
- Bảo bối này ở ngay trước mắt, chẳng lẽ chúng ta thật sự không đoạt lấy?
Phong Kiếm Tông chủ nói
- Ha ha... Thiên Hậu nếu như ngươi sợ, vậy thì có thể rời đi, những bảo bối này từng người chúng tôi chia nhau là được.
Vạn Ma lão tổ cười nham hiểm.
Hắn vốn là hạng người tâm ngoan thủ lạt, làm gì có chuyện bảo bối đặt ở trước mắt mà lại không lấy.
Vạn Ma lão tổ, chỉ cần nhìn thấy bảo bối, tất cả đều phải lấy hết đi.
- Những người đến Càn Khôn Tông kia, chỉ sợ đã lấy theo rất nhiều bảo bối rời đi, chỉ còn sót lại những cái này, đợi sau khi các vị chia nhau, lại đi tìm Càn Khôn Tử, để lấy bảo bối đi, tất cả đều phải giao ra.
Hỗn Nguyên Tông Tông chủ nói.
Thiên Hậu cau mày nheo mắt, cảm thấy như những người ở đây tất cả đều bị những bảo bối trước mặt làm lạc mất phương hướng.
- Thiên Hậu, chẳng lẽ người nghĩ là muốn doạ chúng ta rời đi, cuối cùng độc chiếm toàn bộ
Yến Hoàng mở miệng.
Đã từng ( ở) Đại Yến hoàng triều ăn nhờ ở đậu, bị Thánh Ma Tông quản hạt, bây giờ tự mình thần công đại thành, tu vi cực kỳ bá đạo, đều là đại tông đứng ngang hàng với những người này, làm sao có thể bị áp bức.
- Những bảo bối này, trong đó có mấy cái, coi như là các vị Tông chủ cũng chưa chắc có thể sở hữu, hơn nữa là chúng ta chưa từng thấy qua, nếu như có thể lấy được, e là các vị tu vi có thể tiến thêm một bước.
Yến Hoàng nhìn chằm chằm Thiên Hậu, bây giờ bảo bối này đang đặt ở trước mắt, muốn bọn họ từ bỏ đó là điều tuyệt đối không thể nào.
- Yến Hoàng nói không sai, các vị hãy thử nhìn những bảo bối này có cái gì đó.
Mọi người vừa nghe, đều tham lam nhìn cái bảo bối trùng thiên kia, rất nhiều bảo bối, tầm mắt của bọn họ coi như được mở rộng, đúng là dù có bảo bối cũng không thể nào biết hết được.
- Đó là Tinh Thần Thạch, nghe nói công dụng rất ghê gớm.
- Huyền Âm Băng Linh Thảo, nghe nói có thể khởi tử hồi sinh.
- Các ngươi nhìn, những cái dây xích kia, chẳng lẽ chính là quy tắc dây chuyền
...
Mọi người nghe vậy, tất cả đều đồng loạt nhìn lại, nhất thời trong lòng kinh sợ.
- Đây chính là sáu mươi quy tắc dây chuyền đầu.
- Tuy nói quy tắc dây chuyền không thể luyện hóa, nhưng nếu như tế hiến, công dụng cũng vô cùng ghê gớm, thậm chí còn tốt hơn so với những bảo bối kia.
...
Thiên Hậu nhìn các tông chủ, trong lòng thở dài, sau đó quan sát xung quanh, nhưng cũng không phát hiện ra có vấn đề gì.
- Ồ, con gà kia là cái gì?
Lúc này, Thiên Hậu đột nhiên phát hiện ra con gà kia có cái gì đó không đúng.
Lúc này tiểu kê đang đứng ở phía xa, mắt nhìn những người này, không biết những người này đang làm gì.
Lão Đại ca không phải nói có trò hay để xem mà, tại sao những người này lại đứng đó nói chuyện, không làm gì khác, giống như ở đó rất thú vị vậy.
tiểu kê đứng ở đó có chút nhàm chán, đưa đưa móng vuốt qua lại.
- Cuối cùng đánh hay không đánh, tiểu kê buồn ngủ đi đến mà không đánh thì thực sự rất là nhàm chán.
Tiểu kê nhìn thấy một mỹ nữ nhìn mình, sau đó cả hai nhìn nhau.
Nhưng nhìn một lúc, tiểu kê có cảm giác nhàm chán, sau đó ngồi xổm xuống, cánh rụt lại, đầu gục xuống, ngủ trước và chờ đợi thời điểm đánh nhau đang từ từ đến tới.
Thiên Hậu cảm giác ( thấy con) gà có chút kỳ lạ, Nhưng mà kỳ lại ở chỗ nào thì cuối cùng cũng không thể nói ra được.
Mà đúng lúc này, Thiên Hậu nhìn thấy Yến Hoàng đột nhiên đi đến chỗ những bảo bối trước mặt.
- Nếu như các vị không lấy, vậy thì bổn hoàng sẽ lên lấy trước
Yến Hoàng nhìn mọi người một cái, sau đó một mình đi lên trước.
Người cứ vậy động vào những bảo bối chồng chất ở kia, tất nhiên cũng chẳng biết lý lẽ, thực sự là càng sống càng nhát gan.
Mọi người hướng về Yến Hoàng, phảng phất vẻ chờ đợi một điều gì đó.
Trong mắt yến hoàng loé sáng, đi đến chỗ đống bảo bối trước mặt, chậm rãi giơ tay ra, đồng thời hắn cũng đã chuẩn bị kỹ càng, nếu như xảy ra bất trắc, liền sẽ lập tức lùi về.
Yến Hoàng cẩn thận từng li từng tí một, hít một hơi thật sâu, trong nháy mắt chạm vào bảo bối, trong lòng Yến Hoàng nhất thời vui mừng.
- Không sao...
Các tông môn chủ xung quanh nhìn thấy cảnh này, nhìn xem, không có chuyện gì, Yến Hoàng, ngươi chậm một chút, đồng thời phân chia cho chúng tôi.
Lúc này Yến Hoàng nhìn chồng đống bảo bối, trong mắt toát lên vẻ tham lam:
- Phân chia? Các ngươi đang nằm mơ sao.
Trong chớp mắt, Yến Hoàng vung ống tay áo, những bảo bối này toàn bộ bị thu vào trong nhẫn trữ vật, sau đó thân hình lấp loé, xẹt qua hư không, lập tức rời khỏi nơi này.
- Yến Hoàng, không được...
Các tông chủ nhìn thấy Yến Hoàng, một mình độc chiếm, liền muốn chạy trốn, lấy hết mọi thứ.
Đối với Yến Hoàng, có những bảo bối này, tìm được một nơi bí mật, cố gắng tu luyện, chờ tới lúc luyện xong, còn có ai ( có thể) là đối thủ của mình nữa.
Thiên Hậu thấy cảnh này, tâm trí run lên, nàng không dám nghĩ tới.
- Ha ha...
Yến Hoàng cười lớn, qua nhiều năm như vậy, hôm nay là thời khắc ta hưng phấn nhất.
Nhưng là tiếng cười kia còn không kéo dài được bao lâu, Yến Hoàng liền phát hiện ra một chuyện kinh khủng.
Vùng hư không này bị ngăn cách, dĩ nhiên không cách nào rời đi.
Toàn thân Yến Hoàng run lên, có một dự cảm không tốt.
Khi thấy các tông chủ đều đang căm hận mình, trong lòng Yến Hoàng kinh sợ.
...
Lâm Phàm lẳng lặng nhìn cảnh tượng trước mắt, một tay vuốt cằm, tỏ vẻ là đang xem kịch.
Vùng này, đã sớm bị Lâm Phàm phong tỏa, bất kể là ai, cũng không thể rời khỏi.
Cho dù là ẩn trốn ở trong hư không, cả ba người, cũng rời đi không được.
...
- Yến Hoàng, có phải ngươi muốn chết không?
Mọi người căm hận nói.
- Đem bảo bối giao ra đây, bằng không ngươi tự gánh lấy hậu quả.
Lúc này Yến Hoàng lạnh lùng nhìn mọi người:
- Hừ, muốn bổn hoàng giao ra bảo bối, vậy thì xem bản lĩnh của các người đã.
Trong chớp mắt, đại chiến nổ ra.
Thiên Hậu hơi nhướng mày, nàng có cảm giác không ổn, như thể là có người một tay thao túng mọi thứ ở đây.
Ẩn trốn bên trong hư không Hàn Lục cùng Phương Hàn, lúc này cũng chỉ lẳng lặng chờ đợi.
Những bảo bối này, bọn họ nhìn trông mà thèm, bây giờ các tông chủ cùng Yến Hoàng bắt đầu đại chiến.
Cần phải chờ thời cơ, đến thời cơ thích hợp mới ra tay.
Bị tám đại tông môn Tông chủ bao vây, thương tích trên người Yến Hoàng không ngừng gia tăng, sau đó gào thét một tiếng, đem chiếc nhẫn chứa đồ tháo xuống, hướng về phía xa mạnh mẽ ném đi:
- Các người muốn thì tự đi tìm đi.
- Cơ hội tới.
Bên trong hư không, ba người giấu mặt kia, sắc mặt nhất thời vui vẻ, không chút do dự từ bên trong hư không đi ra, hướng về phía chiếc nhẫn trữ vật phóng đi.
- Thứ hỗn trướng, không cho phép ngươi động vào cái nhẫn kia.
Bát đại Tông chủ thấy có người dám động đến những bảo bối này, tức giận quát ầm lên, sau đó hướng về hư không phóng đi.
Hàn Lục cùng Phương Hàn liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều hiện lên một tia kinh ngạc.
Mà kia là một bóng người khác, bọn hắn hơi nhướng mày, người này là ai?
- Oanh...
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!