Anh trai ông đầu tư ở nước ngoài, thành lập được một công ty thực lực không phải là mạnh nhưng vẫn an an ổn ổn mà phát triển. Nay anh trai ông muốn chuyển hướng vào trong nước, nên ông phải gặp Tần thị bàn bạc một phen. Ông về nước vào hôm qua, thấy con trai mình thần sắc hồng hào, lại còn tăng thêm mấy cân, không khỏi vui vẻ mà thầm cảm ơn người đã chăm con trai mình.
Dẫn con trai vào nhà hàng, vào phòng đã được đặt riêng, hôm nay là ngày ông gặp Tần tổng tài trong truyền thuyết, hiếu kì muốn xem xem Tần tổng tài mà mọi người hâm mộ có như trên những tờ báo đăng không.
Cậu nhìn thực đơn thấy những món tráng miệng đẹp mắt mà không khỏi có chút thèm. Kéo kéo vạt áo của cha, cậu chỉ chỉ thực đơn rồi cười một cái, ha ha không tin được đâu trên bàn liền có thêm năm món tráng miệng đẹp mắt. Cậu biểu tình vui vẻ, nếm thử mùi vị của từng món, a~ thật ngon thật ngọt.
Nhìn con trai ngoan ngoãn ăn như vậy trong lòng thiệt vui sướng, xoa đầu con trai vài cái, thấy cậu phồng má giận dỗi mà bật cười, không để ý từ khi nào vị Tần tổng tài mà ông muốn nhìn thử đang đứng trước cửa vẻ mặt bất ngờ không thôi.
Thấy trợ lý nhìn mình không chớp mắt, biết rằng mình thất thố, liền thu liễm lại cảm xúc nhưng ánh mắt nóng bỏng vẫn không rời khỏi người thiếu niên. Hắn bước vào, hòa nhã mỉm cười, đưa tay ra chào hỏi:
" Lục tiên sinh, lần đầu gặp mặt, hân hạnh làm quen "
" Tần tổng tài, nghe danh đã lâu " \_ Thấy Tần Lãnh đưa tay ra ông liền đứng dậy, hai người bắt tay nhau rồi chậm rãi ngồi xuống.
" Lục tiên sinh, cho hỏi vị này là... " \_ Hắn vừa nói vừa nhìn cậu.
" Đây là con trai tôi, Hoa Manh " \_ Vừa nói vừa nhìn cậu bằng ánh mắt đầy yêu thương.
" Manh Manh, đây là Tần Lãnh, chủ tịch của Tần thị " \_ Chỉ chỉ con người đang ngồi gương mặt ôn hòa nhìn cậu cười cười.
" Chào anh Tần Lãnh " \_ Cậu không hứng thú với vị này a~, cậu thực nhớ Đình Đình, không biết Đình Đình có nhớ cậu không. Haizz, cậu thở dài, môi nhỏ chu ra, ỉu xìu ăn bánh.
Hắn nãy giờ vẫn nghe cha cậu bàn bạc việc anh trai của ông ấy muốn chuyển hướng kinh doanh vào trong nước, ông ấy muốn hắn giúp đỡ. Vừa bàn bạc, đôi mắt lại đảo qua thân ảnh màu hồng nhạt. Cậu vươn đầu lưỡi hồng hồng liếm khóe môi dính chút kem khiến hắn không tự chủ yết hầu chạy lên chạy xuống liên tục. Hắn bối rối cầm lấy ly nước uống một ngụm.
" Lục tiên sinh, tôi có thể giúp đỡ anh trai ông nhưng với một điều kiện " \_ Hắn vừa nói vẻ mặt có chút nóng lòng.
" Điều kiện gì nếu có thể đáp ứng, tôi sẽ đồng ý ngay "
" Lục tiên sinh, tôi muốn mời con trai tiên sinh về nhà làm khách vài ngày, việc này không khó, tiên sinh chắc hẳn có thể đáp ứng " \_ Hắn mỉm cười nhàn nhạt nhìn cha của cậu bối rối.
" Không được, con trai của tôi có chút ngốc nghếch, chắc chắn sẽ chọc giận Tần tổng" \_ Ông nhẹ nhàng từ chối.
" Nếu như không được thì tiên sinh, tôi cũng không giúp được ngài rồi " \_ Hắn giở giọng uy hiếp.
Lục An bối rối nhìn con trai ngốc nghếch của mình vẫn vui vẻ ăn uống. Dẫu sao cũng không được, lỡ như cái Tần móng heo có ăn hiếp con trai ông không. Hừ, nhìn vẻ mặt hắn đi, đắc ý đến nỗi cái lạnh lùng nó kéo theo liêm sĩ đi chơi tình thú rồi.
" Tiên sinh an tâm, tôi sẽ không làm hại cậu ấy, chỉ muốn mời cậu ấy về nhà tôi chơi vài ngày, không lẽ tôi lại đi hãm hại một người ngốc sao " \_ Hắn cười cười, ánh mắt nhìn cậu càng thêm lộ liễu.
" Được rồi tôi đồng ý, nhưng tốt nhất là cậu phải đối tốt với con trai tôi, nó mà có việc gì lão già này liều mạng với cậu " \_ Giọng nói pha chút không nỡ.
Hắn hào hứng bảo trợ lý cầm ra hai bản hợp đồng đưa cho Lục An. Bước về phía cậu nắm tay dẫn cậu đi.
Cậu ngơ ngác nhìn cha của mình, chỉ thấy cha của cậu dặn dò kĩ lưỡng, bảo cậu không được quấy rầy Tần tổng, ông phải bay ra nước ngoài giúp đỡ cho anh trai nữa. Hôn trán cậu một cái, luyến tiếc không nỡ để con trai yêu quý rời đi với Tần móng heo.