Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Hệ Thống Cứu Vớt Nhân Vật Ngốc Nghếch

Thiên Phong Dương rất nổi tiếng vì vẻ bề ngoài vô cùng đẹp của mình, quan trọng nhất là Thiên Phong Dương sỡ hữu khối tài sản khổng lồ - thứ mà bất kì ai cũng muốn có. Thiên Phong Dương đích thị là kim cương vương lão ngũ nhưng bên cạnh lại không có một bông hồng nào. Điều này luôn trở thành trọng điểm của các tiểu thư con nhà thượng lưu. Họ bất chấp tất cả để tiếp cận nhưng vẫn không thành công. Duy chỉ có Lâm Tâm Di khi thấy hắn ta mà không dùng thủ đoạn để tiếp cận, điều này làm Thiên Phong Dương trong nguyên tác xuất hiện hảo cảm với cô ta. Nhưng hắn ta đâu biết rằng Lâm Tâm Di đang bận trả thù làm gì có thời gian mà nhìn hắn ta.

Thiên Phong Dương đã đến điểm hẹn, hắn bảo trợ lí trở về công ty sau đó bước vào Thiên Vương. Hắn đến quầy tiếp tân, trên môi nở một nụ cười nhẹ làm nữ nhân viên đỏ mặt ngại ngùng.

" Quý cô xinh đẹp này chi tôi hỏi phòng 604 đã có người đến chưa? " _ Thiên Phong Dương nhìn chằm chằm nữ nhân viên, nụ cười nhẹ vẫn còn ở trên môi.

" V..âng, đến r.ồi thưa qu..ý khá..ch " _ Nữ nhân viên ánh mắt si mê nhìn Thiên Phong Dương, đỏ bừng mặt, ngại ngùng đến nói lắp.

" Ồ, vậy tôi đi trước " _ Thiên Phong Dương trước khi đi còn cười rộ lên một cái làm cho nữ nhân viên mặt đỏ muốn bốc khói.

Thiên Phong Dương đi đến căn phòng 604. Trong lòng lại càng thêm vui vẻ. Hôm nay lại có thêm cơ hội để chọc cho đối thủ một mất một còn kia mất mặt. Thiên Phong Dương hớn hở ra mặt, tăng nhanh tốc độ đến phòng 604.

Hoa Manh chỉ dính phải một ít xuân dược đã nóng hổi, khắp cơ thể ngứa ngáy khó chịu. Lâm Trạch không chỉ uống mà còn bị Lâm Tâm Di xịt thêm hai cái vào mặt mà tất cả đều là xuân dược. Lâm Trạch bây giờ thảm không còn gì để nói. Đang nằm thở dốc trên giường, điều hòa đã bật ở nhiệt độ thấp nhưng cái nóng trong người Lâm Trạch vẫn không thể biến mất.

Lâm Trạch cố gắng đứng dậy nhưng hai chân lại không có sức mềm nhũn mà ngã trên sàn. Cả cơ thể nóng như muốn bốc cháy. Cậu không có sức để đứng lên, liền mặc kệ tất cả mà kéo lê tấm thân vào phòng tắm. Mỗi một lần gắng gượng là sức lực đều biến mất. Tác dụng của thuốc khiến cậu thần trí bắt đầu mơ hồ, quần áo bị cậu kéo đến xộc xệch.

Từ giường đến phòng tắm chỉ khoảng năm bước chân nhưng bây giờ đối với cậu còn dài hơn cả số năm mà mình sống. Sau một hồi kéo lê chính mình dưới sàn, cuối cùng cậu cũng đến phòng tắm.

Lâm Trạch khó khăn nắm lấy thành bồn tắm, tay chân run rẩy mà dùng sức đứng dậy bước vào rồi xả nước. Nước lạnh từ vòi sen liên tục xả vào mặt cậu làm ướt hết cả người cậu nhưng vẫn không có ích gì. Hơi thở cậu càng thêm dồn dập, nặng nề. Cậu phải gọi người giúp đỡ nhưng cứu tinh của cậu - điện thoại bây giờ đang nằm trong túi quần tắm nước lạnh.

Lâm Trạch không biết phải làm sao, nước mắt cùng mồ hôi hòa vào nước lạnh. Đôi tay bắt đầu kéo khóa quần, cởi ra chiếc quần vướng víu mà cầm lấy thân dưới tuốt lộng. Hơi thở nóng rực phả vào không khí, Lâm Trạch ngửa cổ lên rồi phóng thích. Cậu cứ nghĩ làm như vậy là xong, nhưng sau khi phóng thích cái thân dưới mềm nhũn kia lại nhanh chóng đứng dậy chào cậu. Ý thức bị dục vọng chi phối, bàn tay lại tăng nhanh tốc độ tuốt lộng, tay kia lại sợ ra phía sau tiểu động nóng rực đang có rút mãnh liệt.

Thiên Phong Dương bên này đã đến phòng 604, đang định mở cửa thì liền nghe thấy âm thanh kia. Hắn cực kì nghi ngờ cái tên Âu Dương Thần đó, không lẽ hắn ta ham muốn đến nỗi đi bàn công việc cũng muôn sao. Điều này là không thể, vì Âu Dương Thần quan trọng nhất là thể diện, chắc chắn là cô nhân viên nhầm phòng. Bị ý nghĩ siêu đúng của mình làm hài lòng, Thiên Phong Dương liền lui ra mà nhìn tìm phòng.

Thiên Phong Dương thấy căn phòng 605 không đóng cửa, liền biết suy đoán của mình là đúng, liền mở cửa bước vào. Thuận tay đóng cửa lại, ngay lập tức Thiên Phong Dương liền cảm thấy không đúng. Không lẽ cái tên đối thủ của hắn chờ hắn đến mức ngủ một giấc đi. Thiên Phong Dương đi xung quanh phòng quan sát, liền ngửi thấy mùi gì đó, nhanh chóng chạy đến mở cửa sổ.

Nước trong bồn gần đầy, do động tác lên xuống của bàn tay Lâm Trạch lại làm tràn nước, gây ra động tĩnh không nhỏ. Thiên Phong Dương chú ý đến liền nhẹ nhàng bước vào, liền nhìn thấy một nam nhân đang lõa thể đang cầm lấy phân thân mà lên xuống. Mà nam nhân đó hắn biết, là Lâm đại công tử, nổi lên nhờ ăn chơi, háo sắc lại chi tiêu phung phí. Mà hắn không biết tại sao y lại ở đây. Thiên Phong Dương bước vào kéo người ra khỏi bồn tắm.

Lâm Trạch đang thỏa mãn chính mình liền bị nhấc bổng lên, sau đó bị kéo ra khỏi bồn. Mà cái tay kéo cậu thật khiến cho cậu thoải mái, môi không tự chủ mà rên khẽ. Thiên Phong Dương lập tức đơ mặt quăng người lên giường. Chưa kịp lên tiếng hỏi liền bị một gương mặt đầy nước nhìn chằm chằm. Đôi mắt mông lung mà nhìn bản thân hắn. Áo sơ mi mở ra làm lộ ra làn da trắng, cùng lòng ngực phập phồng lên xuống. Đôi môi nhỏ hé mở, chiếc lưỡi như ẩn như hiện khiến cho hắn bắt đầu khô nóng.

Yết hầu của hắn trượt lên rồi xuống liên tục, cơ thể khô nóng khiến hắn biết mình trúng phải xuân dược. Nhìn người nằm trên giường liền biết cậu ta cũng bị hạ thủ, trong mắt chỉ còn lại sự ham muốn. Bàn tay sờ lấy tiểu động mà đâm ra rút vào, tiếng kêu càng ngày càng lớn làm dục vọng của hắn cũng dâng lên. Tiểu Phong Dương bắt đầu đứng lên biểu tình đòi quyền lợi.

Thiên Phong Dương mặc kệ tất cả, dục vọng dựa vào tác dụng của thuốc liền mạnh mẽ xâm chiếm lí trí. Tự cởi hết quần áo của mình, sau đó cởi đi chiếc áo sơ mi trắng ướt sũng đã trong suốt dán vào da thịt cậu. Hắn kéo tay cậu đè lên phía trên, đem tiểu Phong Dương sớm ngẩng cao đầu tiến vào. Không có tình yêu, chỉ có sự ham muốn mãnh liệt mạnh mẽ tiến vào làm Lâm Trạch đau đến phát khóc. Chỗ giao hợp còn có chút tơ máu.

Dù cậu có tự nới lỏng tiểu động nhưng do cái kia của hắn kích thước quá lớn. Lại mạnh mẽ xâm chiếm làm cho cậu không còn đau đớn như lúc đầu. Bây giờ cậu thỏa mãn mà mặc cho hắn hung hăng đâm rút. Bỗng dưng hắn rút tiểu Phong Dương ra khỏi, làm cậu ngứa ngáy, cả người không yên mà vặn vẹo. Cậu có chút thất vọng muốn ngồi dậy để tự thân vận động nhưng chưa kịp làm liền bị kéo đến bên cửa sổ.

Cậu vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, hắn liền mạnh mẽ cắm vào. Bàn tay lại vân vê hai nụ hoa trước ngực. Sau trăm cái đâm rút hắn liền cắn mạnh vào vai cậu sau đó phóng thích tinh hoa của mình vào. Cậu run rẩy đón nhận rồi mềm nhũn, cả người tựa vào lòng ngực rộng lớn. Vẫn chưa qua được sự thoải mái cùng sự sung sướng đó cậu lại bị kéo lên giường, hắn hung hăng tiến vào. Như vậy cứ lập đi lập lại rất nhiều lần, đến khi Lâm Trạch mê man ngất đi vẫn không được buông tha.

Nhấn Mở Bình Luận