Hoa Manh đang ngủ say sau khi vận động kịch liệt. Trên người cậu chi chít những dấu hôn lớn nhỏ màu hồng nhạt. Môi thì sưng lên, còn có vết cắn nhỏ ở gần khóe môi do tên cầm thú kiêm chồng cũ tạo thành. Cổ cùng xương quai xanh thì không cần phải nói, toàn là những dấu hôn to nhỏ màu đỏ đậm.
Âu Dương Thần nằm bên cạnh ôm người vào lòng, bàn tay vuốt ve mái tóc cùng sườn mặt xinh đẹp. Đôi môi mỉm cười, hắn cảm thấy mình thật ngu ngốc khi bỏ rơi một chàng vợ xinh đẹp thế này. Hắn cảm thấy mình thật may mắn khi chưa đi nộp đơn ly hôn. Sau khi đưa người về phải xé bỏ cái đơn ly hôn đó mới được a~, nó vô dụng rồi.
Âu Dương Thần hôn nhẹ lên môi Hoa Manh, vòng tay lại càng thêm siết chặt. Tiểu Dương Thần kích động ngẩng đầu, đụng vào bụng cậu. Điều này không thể trách hắn a~, tại vì cậu quá là mê người mà. Cái cảm giác ôm mỹ nhân trong lòng mà không được làm gì rất là đau khổ (▰˘︹˘▰).
Hoa Manh đang ngủ say liền bị cái thứ thô dài lại nóng hổi đụng đến tỉnh. Miệng thì nói nhưng mí mắt vẫn nhắm chặt không tách nhau ra.
" Tom, ngủ ngoan, đừng có chọc cái thứ dài dài nóng hổi vào anh nữa! " _ Hoa Manh dùng tay đẩy đẩy lòng ngực Âu Dương Thần.
Âu Dương Thần đơ mặt, Tom? Rõ ràng hắn họ Âu tên Dương Thần là chồng của em ấy mà, đâu phải Tom trong lời nói của cậu đâu. Mà khoan, theo lời em ấy nói thì Tom cũng có cái thứ đó! Vậy đây là con người rồi, hắn mà biết là thằng khốn nào hắn sẽ cắt cái đó của nó.
" Tom là ai? " _ Giọng nói của Âu Dương Thần có chút trầm xuống.
" Đợi anh ngủ thêm chút nữa rồi mình cùng nhau tắm rửa " _ Hoa Manh mặc kệ cậu hỏi, nói xong vẫn thản nhiên phơi mông nằm ngủ.
Cái gì? Có phải hắn nghe lầm không? Còn tắm chung nữa cơ á! Trán Âu Dương Thần ẩn hiện gân xanh, tay lại không an phận mà đâm đầu vào tiểu động.
Tiểu động của Hoa Manh sưng đỏ, Âu Dương Thần lại đâm ngón tay vào khiến cậu đau đến tỉnh cả ngủ. Dùng sức đẩy cánh tay rời khỏi mông mình, cậu bật dậy, ngạc nhiên khi thấy bản thân không phải ôm Tom ngủ mà là ôm ai cậu cũng không biết.
" Hể, anh là ai rồi Tom của tôi đâu? " _ Hoa Manh thắc mắc nhìn chằm chằm Âu Dương Thần.
Âu Dương Thần tức đến phát run, cậu mới không ở chung với hắn có mấy tuần liền quên luôn hắn. Âu Dương Thần nghiến răng ken két, mạnh mẽ kéo người đè xuống, giọng nói có chút tức giận: " Tom thì tôi không biết nhưng em nên biết tôi là chồng của em " _ Âu Dương Thần đem tiểu Dương Thần đẩy vào.
Hoa Manh tay chân vùng vẫy, miệng lại không ngừng la lớn. Tiểu động vẫn còn tinh hoa của Âu Dương Thần nên dễ dàng tiến vào. Sau một hồi hành sự thì tiến la lớn cũng biết mất mà thay vào đó là những tiếng rên rỉ ngọt ngào. Tay chân không còn vùng vẫy nữa mà vô cùng phối hợp với tốc độ đưa đẩy của Âu Dương Thần. Tiểu Dương Thần lần này thật sự là quá hời, nhịn lâu năm như vậy mà tinh lực vẫn dồi dào. Xem ra sau này mông của cậu phải chịu chút ủy khuất rồi a~.
Lâm Trạch mệt mỏi tỉnh dậy liền hoảng sợ khi thấy bên cạnh mình có một nam nhân. Quan trọng là cả hai lại còn không mặt quần áo! Lâm Trạch nhớ lại sự việc lúc đó liền đỏ bừng mặt, hoảng loạn mà đứng dậy xuống giường bước đi. Nhưng chân vẫn chưa đi được vài bước liền đứng không vững mà ngã xuống. Phía sau đau rát, dịch thể trắng đục trào ra ngoài.
Lâm Trạch xấu hổ với tay lấy giấy ở đầu giường lau đi. Lau dịch thể trào ra rồi lau luôn phía sau nhầy nhụa. Sau khi lau xong liền tìm quần áo của bản thân mặc vào. Nhưng cậu chết đứng khi thấy quần áo của mình ướt sũng, quần một nơi mà áo một nẻo. Ánh mắt cậu liền chú ý đến bộ âu phục dưới sàn. Nhìn liền biết tên kia là một người giàu có, chắc hắn không chấp với cậu một bộ âu phục nhỉ?
Nhìn chính mình trong gương mà Lâm Trạch không biết nói gì. Cổ toàn là dấu răng, xương quai xanh cũng có dấu răng, khắp cơ thể đều có hết, đùi trong cũng có, mông thì chỉ có sương sương hai cái dấu răng. Đến cả cái thứ nho nhỏ ở trước ngực cũng có là sao hả! Chỉ có duy nhất một dấu hôn ở ngay yết hầu của cậu.
" Cái tên này là cầm tinh con chó hay sao mà cắn lão tử ghê gớm thế này! " \_ Lâm Trạch bực bội, chề môi nhìn chằm chằm hình ảnh phản chiếu trong gương mà mắng to.
Lâm Trạch cắn răng đem chiếc quần lót đã được vắt khô mặc vào, sau đó mặc bộ âu phục. Vừa mặc vừa mắng người nằm trên giường. Sau khi mặc xong liền xắn lại ống quần cùng tay áo. Tâm tình lại cực kì vui vẻ khi thấy mình trong bộ âu phục phẳng phiu, Lâm Trạch thầm khen ai mà đẹp trai quá đi! Sau đó rời khỏi phòng tắm, lấy áo khoác của bộ âu phục mặc vào rồi rời đi. Lâm Trạch vừa đi vừa suy nghĩ làm sao để đánh Lâm Tâm Di mà không để cô ta chết.
Mà cái tên cầm tinh con chó vẫn đang nằm trên giường kia sau khi cậu rời đi liền mở mắt. Ghi món nợ cậu chửi mình lại trong lòng, sau đó gọi điện cho trợ lý.
Sau khi rời khỏi Thiên Vương, cậu liền không nhanh không chậm mà đi đến tiệm để sửa lại di động. Cái tình trạng này mà đi nhanh chắc chắn là cậu sẽ đi viện a~.
Lâm Trạch vừa đi than thở trong lòng, rắc rối lại đến với cậu a~ Cái thứ kia hình như vẫn còn rất nhiều ở trong tiểu động của cậu, và bây giờ nó đang trào ra ngoài. Lâm Trạch khóc không ra nước mắt, ông trời có phải ganh tị với sắc đẹp của cậu không mà sao toàn cho cậu gặp phải mấy chuyện xui xẻo.
Do áo khoác hơi dài phủ qua mông cậu. Lâm Trạch cảm thấy mình thật thông minh khi lấy đi cái áo khoác này a~. Không thôi bây giờ cậu không biết tìm đâu ra một cái lỗ để chui xuống đây.
Lâm Trạch dè dặt cẩn thận chậm rãi bước đi, vẫy tay với một chiếc taxi, sau đó ngồi lên xe rời khỏi.