Khi Lâm Trạch và Mộc Lan đến thành phố A là chuyện của hai giờ sau. Trời bây giờ đã gần tối, dòng người tấp nập đông đúc vẫn đi đi lại lại. Bây giờ là mùa thu nên khí trời se se lạnh, gió thổi nhè nhẹ mang theo cái lạnh bay xuyên qua dòng người vội vã.
Lâm Trạch chà sát hai tay rồi áp lên má, gương mặt của cậu bây giờ vô cùng nhợt nhạt vì lạnh. Lâm Trạch quay sang nhìn Mộc Lan đang đi như bay, cậu trợn mắt há miệng mà kinh ngạc không thôi. Thầm nghĩ trong lòng bà chị này quả thật là mình đồng da sắt. Lâm Trạch lại nhìn xung quanh mình, cậu cảm thấy sự men lì của mình bị rơi mất khi thấy mấy cô gái mặc váy ngắn nô đùa trên đường.
Mộc Lan nhìn sang Lâm Trạch thầm che cười. Đàn ông gì mà liễu yếu đào tơ quá không biết. Mộc Lan lắc đầu cười thầm, sau đó như nhớ đến chuyện gì thần sắc liền trở về dáng vẻ lạnh lùng. Nhưng đuôi mắt hơi cong cong đã bán đứng chủ nhân của nó.
" Bây giờ cậu định đi đâu? " _ Mộc Lan vừa đi vừa hỏi.
" Tất nhiên là đến nhà chị của tôi rồi, phiếu cơm mang tên chị hai vẫn đang chờ " _ Lâm Trạch nói xong liền cười lớn.
" Tôi cũng muốn đến! " _ Mộc Lan đứng lại nhìn chằm chằm Lâm Trạch.
" Tại sao? " _ Lâm Trạch thắc mắc.
" Ở đây tôi không có cảm giác an toàn cho lắm, với lại tôi chỉ quen mỗi cậu, nên là cho tôi đi cùng cậu đến nhà chị cậu đi " _ Mộc Lan cúi đầu nói, nhưng cô cúi đầu để che lại nụ cười sắp bật ra khỏi miệng.
" Cho chị ở thì tôi được gì? " _ Lâm Trạch khoanh tay nhìn Mộc Lan đang cúi đầu, bả vai có hơi run.
" Hai cái thẻ vàng, nhà tôi khống thiếu tiền " _ Mộc Lan nhanh chóng ngẩng đầu nhướng mày nhìn Lâm Trạch.
" Được, thành giao! Chị mau đưa thẻ đây! " _ Lâm Trạch hai mắt sáng lấp lánh nhìn hai cái thẻ vàng.
Mộc Lan nhét hai cái thẻ vào tay Lâm Trạch, cậu liền đọc ra địa chỉ nhà chị mình. Mộc Lan kéo vali rời đi nhanh chóng. Còn Lâm Trạch đứng ở phía sau cất hai cái thẻ vàng khó khăn lắm mới có được, rồi nhanh chóng chạy theo Mộc Lan.
Hai người đi đến một căn biệt thự với màu chủ đạo là màu trắng. Căn biệt thự với ba lầu, tầng hai và ba đều có ban công. Phía bên phải cạnh biệt thự là một cái hồ bơi. Phía bên trái thì là nơi đỗ xe. Cổng đi vào biệt thự cũng ở phía bên trái. Biệt thự này không quá lớn, cũng không phải nhỏ. Ở giữa một thành phố xa hoa mà sở hữu được một khu vực riêng như thế này, thì nói chủ của nó nghèo cũng chả có ai tin.
Lâm Trạch nhấn chuông. Tiếng chuông vang lên, sau khoảng năm phút mà vẫn không thấy ai ra mở cổng. Lâm Trạch ngại ngùng nhìn Mộc Lan rồi nhấn chuông lại một lần nữa. Vẫn như cũ không thấy người ra mở cửa nhưng biệt thự vẫn sáng đèn. Lâm Trạch tức giận, liền nhặt một cục đá ven đường chọi thẳng vào trong. Ngay lập tức một cô gái trẻ quấn khăn tắm, trên tay còn cầm theo chổi nhanh chóng chạy ra.
" Mi tính phá nhà của chị mi à? " _ Lâm Huệ hét lớn.
" Rõ ràng em nhấn chuông mà chị không ra mở cửa! " _ Lâm Trạch đá lên cái cổng sắt một cái. Cổng sắt liền kháng nghị mà phát ra một tiếng " rầm " to lớn.
" Chị mi đang đi tắm, mi thấy chị mi còn chưa mặc quần áo đây này " _ Lâm Huệ mở cổng ra.
Lâm Trạch kéo theo Mộc Lan chạy như bay vào. Mộc Lan bị kéo đến đầu váng mắt hoa mà Lâm Trạch vẫn chưa buông tay. Lâm Huệ khóa cổng lại liền nhanh chóng kéo theo cây chổi vào trong.
Đến khi vào trong rồi Lâm Huệ mới phát hiện ra em trai cô còn dẫn thêm một người vào. Cô gái này rất cao, rất xinh đẹp. Khí chất lạnh lùng, tỏa ra khí thế của một bậc vương giả. Nhìn sang em trai liền thấy một đầu tóc có phần hơi xù, quần áo xộc xệch. Lâm Huệ bĩu môi chê bai liền quay lưng đi vào phòng mặc quần áo.
Khi Lâm Huệ đi ngang qua Mộc Lan, Mộc Lan vô tình nhìn thấy trên phần lưng không bị che bởi khăn tắm có rất nhiều vết sẹo lớn nhỏ, rất nhạt. Mộc Lan liền nhanh chóng quay sang túm lấy Lâm Trạch đang định đi sờ mó đồ vật trong biệt thự. Liền hỏi lí do vì sao có những vết sẹo đó.
" Lưng chị cậu tại sao có nhiều sẹo thế? " _ Giọng nói có một chút run rẩy khó nhận ra.
" Ngồi xuống để mị kể cho mà nghe, à nhầm để tôi kể cho nghe! " _ Lâm Trạch kéo Mộc Lan ngồi lên sofa.
" Chị tôi có thích một người đàn ông, là một người phát huy hết tầm cỡ của chữ " cặn bã ". Ai cũng biết chị ấy yêu hắn ta, nhưng hắn ta lại yêu mụ phù thủy tâm cơ ác độc. Mụ phù thủy liền gài bẫy chị ấy với tên cặn bã đó. Sau đó hai người đính hôn, nhưng tên cặn bã đó vẫn si mê mụ phù thủy. Lúc đi lên lầu bị nghiệp quật, bị té. Chị tôi nhanh chóng đến đỡ sau đó bị hắn ta đẩy ngã xuống một đống thủy tinh vỡ từ cái tủ chứa ly. Sẹo hình thành như vậy đó " _ Lâm Trạch sắc mặt bắt đầu đen lại.
Mộc Lan ngay khi nghe người mình thích có thích một người liền kinh ngạc. Sau đó giận dữ khi nghe người mình thích bị đẩy xuống một đống thủy tinh vỡ. Nếu như cô mà biết hai kẻ đó là ai, cô chắc chắn rằng hai kẻ đó sẽ hứng chịu những nỗi đau mà người cô thích phải gánh lấy. Khiến bọn chúng sống không được mà chết cũng không xong!
Mà tên " cặn bã " cùng " mụ phù thủy " kia đang âu yếm nhau ở trong phòng. Mụ phù thủy với gương mặt còn hơi sưng, nhưng không giấu được vẻ đẹp của cô ta đang ngồi yên cho tên cặn bã thoa thuốc. Tên cặn bã thoa thuốc lên má rồi từ từ thoa thuốc xuống vòng một căng tròn. Mụ phù thủy cùng tên cặn bã ôm hôn nồng nhiệt, ngã người lên trên chiếc giường lớn trong căn phòng. Quần áo vương vãi khắp nơi.