Lâm Tâm Di đến căn nhà ở ngoại ô. Cô ta đã chờ được ba mươi phút rồi, nhưng A Sinh vẫn chưa đến. Trong lòng bây giờ cô ta rất lo lắng, cô ta sợ A Sinh sẽ không chấp nhận đứa trẻ trong bụng của cô ta. Cô ta sợ A Sinh sẽ bắt cô bỏ đi đứa bé. Điều đó không thể nào được xảy ra, cô ta không cho phép. Lâm Tâm Di cứ ngồi chờ, một tiếng, hai tiếng. Đến hai tiếng ba mươi chín phút A Sinh mới đến. Quần áo xộc xệch, mùi nước hoa của phụ nữ nồng nặc. Trên cổ áo còn có vết son đỏ chót chói mắt.
Lâm Tâm Di thấy A Sinh như vậy liền tiến lên chất vấn. Tay nắm lấy cổ áo của A Sinh mà lắc, gương mặt xinh đẹp giàn giụa nước mắt.
" Anh lại đi với ả tiện nhân nào hả? " _ Lâm Tâm Di tức giận buông cổ áo A Sinh ra, tát vào má trái của A Sinh.
A Sinh bị ăn đau nhưng vẫn không tức giận, vẻ mặt ngã ngớn. Cười chế giễu nhìn Lâm Tâm Di.
" Lâm Tâm Di cô tưởng mình là ai mà đòi quản thúc tôi? Cô cũng chỉ là chị dâu của tôi thôi " _ A Sinh nhún vai.
Lâm Tâm Di như chết lặng nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình. Người đàn ông luôn nói lời ngon tiến ngọt, luôn theo đuổi dỗ dành cô ta, người đàn ông luôn đặt cô ta lên đầu quả tim, người đàn ông luôn ấm áp ôn nhu với cô ta. Tất cả đều đã biến mất. Bây giờ trước mắt cô chỉ có một người đàn ông trăng hoa, bạc tình, lạnh lùng đứng nhìn cô. Lâm Tâm Di nước mắt lại chảy dài, nhưng cô ta vẫn ôm hi vọng. Nắm lấy tay của A Sinh, Lâm Tâm Di mang một mặt đầy nước mắt khẽ mở lời.
" A Sinh, anh đừng như vậy mà! Anh không nghĩ cho em cũng phải nghĩ cho kết tinh tình yêu của chúng ta chứ! " _ Lâm Tâm Di run run nhìn biểu cảm của A Sinh đang dần thay đổi.
" Cô mang thai rồi? " _ A Sinh nhíu mày.
" Đúng vậy! Là con của em và anh, là kết tinh của tình yêu giữa chúng ta " _ Lâm Tâm Di mỉm cười.
" Đứa bé này không nên tồn tại! Cô mau chóng đi bệnh viện đi, tất cả chi phí tôi sẽ chịu trách nhiệm! " _ A Sinh lạnh nhạt nói.
Nụ cười bên môi của Lâm Tâm Di ngay tức khắc cứng nhắc. Đôi mắt mở lớn ra vẻ không thể tin được những gì mình nghe thấy. Lâm Tâm Di tát A Sinh. Nghẹn ngào nhìn người đàn ông mà cô ta yêu sâu đậm.
" Tôi không thể! Nó là con của tôi, tôi nhất định sẽ sinh nó ra đời! " _ Lâm Tâm Di hét lớn.
" Tôi nói rồi, đứa trẻ này không nên tồn tại. Huống hồ cô còn là chị của vợ tôi, theo vai vế cô là chị dâu của tôi. Chị dâu mà mang thai con của em rể chả khác nào là trò cười của thiên hạ " _ A Sinh nhìn Lâm Tâm Di đang ôm lấy bụng của mình.
" Cô có nghĩ rằng khi cô sinh nó ra, nó sẽ phải chịu sự phỉ nhổ của người khác. Sẽ phải bị mắng nhiếc, bị bạn cùng trang lứa cô lập. Sẽ chịu đựng ánh mắt cay nghiệt của người nhà cùng dòng họ của cô. Nếu nó ra đời phải chịu nhiều thiệt thòi như vậy, thì tại sao cô lại ích kỉ sinh nó ra làm gì? Để nó nhanh chóng đi đầu thai không phải tốt hơn sao? Không chừng cô để nó đi, nó lại đầu thai làm con của một người phụ nữ tốt hơn cô " _ A Sinh cười khẩy nhìn Lâm Tâm Di đang ngồi khụy xuống dưới sàn, ôm lấy phần bụng dưới hơi nhô lên.
" Chỉ cần anh từ hôn với Lâm Huệ, thì con của chúng ta sẽ không phải chịu những thứ đó. Chỉ cần anh đồng ý nó sẽ có một gia đình hạnh phúc, tôi cũng sẽ học cách để trở thành một người mẹ tốt " _ Lâm Tâm Di ngẩng đầu nhìn A Sinh, nước mắt không ngừng rơi.
" Nếu như lúc đó cô không đẩy tôi cho Lâm Huệ, thì bây giờ chúng ta đã có một gia đình hạnh phúc, đứa bé sẽ được sinh ra đời. Tôi sẽ làm ba của đứa nhỏ, nhìn nó lớn lên hằng ngày. Sẽ chịu trách nhiệm với cô, sẽ trở thành một người chồng yêu thương cô " _ A Sinh nước mắt cũng rơi xuống.
" Tất cả là do chính bản thân cô gây ra, cô là một người phụ nữ ích kỷ. Đáng tiếc là thời gian không thể tua ngược lại, thời gian chính là minh chứng cho những sai lầm của bản thân trong quá khứ, và thời gian nó cũng chính là kết quả của bản thân trong tương lai, là để bù đắp lại những sai lầm trong quá khứ " _ A Sinh lau nước mắt, quay người bước đi.
Lâm Tâm Di ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo, nhìn bóng lưng A Sinh đang xa dần. Cô ta thấy A Sinh xoay người nhìn mình, bờ môi có phần khô khốc mấp máy. Sau khi A Sinh bỏ đi, Lâm Tâm Di bật khóc nức nở, ôm lấy phần bụng dưới, nơi chứa một sinh mạng bé xíu chỉ to hơn hạt đậu một chút.
Nguyên lai câu nói của A Sinh là ' Điều tuyệt vời nhất trong cuộc đời của bản thân là yêu Lâm Tâm Di. Nhưng điều hối hận nhất cũng chính là yêu phải Lâm Tâm Di. Cảm ơn và xin lỗi! Xin lỗi vì tất cả, tạm biệt em cô gái mà tôi từng yêu! '
Lâm Tâm Di đang tự dằn vặt chính bản thân mình. Là cô ta quá ích kỉ, được sống lại một đời nhưng cô ta vẫn không buông được thù cũ. Chính cô ta đã hại tất cả mọi người. Hại Lâm Huệ mất đi trong sạch. Hại Lâm Trạch phải chịu đựng sự sỉ nhục của chính cha mẹ ruột. Hại luôn cả một đời của Mộc Hoa Manh, một người vốn dĩ không liên quan cũng không nên bị kéo vào. Cô ta hại chính bản thân mình, hại luôn cả đứa con trong bụng.
Cô ta hối hận rồi, cô ta muốn làm lại từ đầu, cô ta muốn thay đổi tất cả. Cô ta muốn nhìn thấy con của mình lớn lên. Nhưng thật đáng tiếc là trên đời này không ai bán thuốc hối hận cả!
Hoa Manh: Chị ơi, Tom hay đâm mông em lắm. Mỗi lần đâm vào rất đau, nhưng một lúc sau cũng rất thích (\=^・ω・^\=).
Mộc Lan: Em ngốc quá, Tom là gấu bông, cực kì mềm mại, đâu có chỗ nào cứng đâu mà đâm em chứ ┐(‘~\`;)┌.
Lâm Huệ: Đúng đó em trai, nếu không thì chị sẽ mua bé Tom khác cho em nhé (⌒ω⌒).
Lâm Trạch: Đúng đó, Manh Manh ngây thơ quá đi. Thôi tối qua nhà của anh, chúng ta cùng nhau ngủ \(ϋ)/.
Thiên Phong Dương: Không được! Hôm qua em hứa sẽ mặc đồ hầu gái cơ mà Σ(▼□▼メ). Có phải định trốn không hả (;¬_¬). Em trốn không thoát đâu, phạt em mặc thêm bộ đồ hình con thỏ ♡(ӦvӦ。).
Âu Dương Thần: ( Mặc bộ đồ hình dáng giống hệt gấu bông Tom đứng đằng xa ).