Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Hệ Thống Cứu Vớt Nhân Vật Ngốc Nghếch

Hàn Vũ đánh bại địch quân ở phía Tây một cách nhanh chóng, đem thắng lợi trở về kinh. Hàn Vũ còn trấn an được nỗi sợ của bá tánh, Thần Quân Kỳ cũng được thơm lây theo. Trên đường đi về kinh thành, Hàn Vũ phải đi qua một sườn núi, nhưng bây giờ trời lại nổi gió có nguy cơ sẽ có mưa. Đất đá trên núi có nguy cơ lăn xuống nên Hàn Vũ cho người dựng lều cách xa sườn núi một trăm dặm.

Ông trời cho mây đen kéo đến, bao phủ cả một vùng. Gió lớn cũng bắt đầu nổi lên. Khi các quân lính dựng lều xong, cứ nghĩ trời sẽ mưa nhưng mây đen lại bắt đầu chậm rãi biến mất. Ánh nắng lại bắt đầu chiếu xuống đầu của những binh lính. Bọn họ lại dọn dẹp lều trại, chuẩn bị đi tiếp.

Khi bọn họ đi ngang sườn núi, liền thấy một đám thổ phỉ đang bao vây một cô nương. Một binh lính nhanh chóng chạy vào bẩm báo, Hàn Vũ liền cho người ra tay giúp đỡ. Cô nương đó khi được cứu thì quần áo rách rưới, gương mặt hơi lem luốc nhưng không che giấu được vẻ đẹp của mình.

" Đa tạ tướng quân! Đa tạ tướng quân đã cứu dân nữ! " _ Liễu Y Như dập đầu với Hàn Vũ.

Khi Liễu Y Như ngẩng đầu lên liền thấy Nhiếp chính vương trong truyền thuyết. Mắt phượng hẹp dài, mày kiếm, bờ môi mỏng, ngũ quan phải nói là hoàn mỹ. Liễu Y Như như đứng hình trước nhan sắc của Hàn Vũ, cứ nhìn mãi mà không chớp mắt. Nhìn đến nỗi nước bọt cũng sắp nhiễu xuống đất.

Hàn Vũ nhíu mày nhìn cô nương trước mặt. Coa chút không vui khi bị người khác nhìn chằm chằm, liền cho người đỡ cô nương đó đi chỗ khác. Hàn Vũ nhắm mắt dưỡng thần, dưới chân liền chạm phải một thứ mềm mại.

Liễu Y Như khi nghe Hàn Vũ sai người đưa nàng ta đi liền mặc kệ vết bầm ở bụng mà vùng vẫy, tránh thoát khỏi lính canh. Nàng ta nhào lên ôm lấy chân Hàn Vũ, đôi gò bồng đẩy đà bị nàng ta đè ép vào chân của Hàn Vũ.

" Xin đại nhân đừng cho người kéo dân nữ đi! Dân nữ sợ lắm! " _ Liễu Y Như khóc nức nở, nhan sắc xinh đẹp khiến người khác phải động lòng.

" Đại nhân đừng đưa dân nữ đi, phụ thân của dân nữ là Thái úy, ngài đừng đưa ta đi ngài muốn gì phụ thân ta cũng đồng ý! " _ Liễu Y Như vờ như nói ra thân phận của mình, trên mặt lại nặn ra nước mắt. Hàn Vũ chề môi khinh thường, đến khóc mà cũng không đẹp như tiểu Vương gia, bày đặt nũng nịu cho ai xem.

Nếu như đây là một nam nhân bình thường thì nàng ta làm như thế nam nhân đó sẽ vô cùng động lòng mà không đưa nàng ta đi. Nhưng đây là Nhiếp chính vương trong truyền thuyết, ngay khi Hàn Vũ cảm nhận được thứ mềm mại dán vào chân mình là gì, liền không nói một lời mà nhấc chân còn lại đạp vào vai Liễu Y Như.

Liễu Y Như bị đạp lăn ra xa, lăn đến chân của tên lính canh. Tên lính liền không nói một lời mà kéo lê nàng ta trên đất, kéo đi ra ngoài. Hàn Vũ cho người lấy nước ngâm chân, vừa ngâm vừa chà đến chân đỏ hỏn. Còn cái bộ y phục thì sau khi tắm xong liền vứt đi. Hàn Vũ vẫn chưa hài lòng mà tắm rửa thêm hai lần nữa. Tắm đến độ mệt mỏi mà đi ngủ khi trời vẫn chưa tối.

Còn Liễu Y Như bị Hàn Vũ đạp trúng vào vai, đớn đau mà bị lôi đi nhốt vào lều nhỏ, phía ngoài có hai người canh gác. Liễu Y Như ở trong lều cởi y phục mà xem vết thương, trên vai chỗ xương quai xanh của nàng ta có nguyên một dấu chân nổi bật trên làn da trắng trẻo. May mắn là Hàn Vũ biết nàng ta là khuê nữ nhà Thái úy nên lực đạp vẫn rất nhẹ, nếu như là một cô nương khác xác định cánh tay đó bị phế lâu rồi.

Liễu Y Như khinh thường nhìn các binh lính đứng gác ngoài lều. Nàng đây đường đường là một cô nương xinh đẹp, là nhị tiểu thư của phủ Thái úy mấy tên lính canh đó làm sao so được với nàng. Liễu Y Như quen thói tiểu thư, hất cầm ra lệnh cho lính canh đi lấy cao dược cho mình. Một lính canh tốt bụng liền lấy ra hủ cao dược có chút cũ liền bị nàng ta chê bai mà hất đi.

Tên lính canh còn lại không tốt bụng như thế liền nhặt lại hộp cao dược, sau đó chạy ra hái cho nàng ta một ít lá cỏ ven đường.

" Tiểu thư cao quý như cô cần dùng những thứ cao quý, hộp cao dược của anh ta vừa cũ vừa xấu nên tiểu thư dùng tạm thảo dược này đi " _ Tên lính canh đưa nắm cỏ cho Liễu Y Như.

Liễu Y Như cảm thấy bản thân bị xúc phạm liền cầm nắm cỏ mà ném vào tên lính canh, nháo nhào đòi gặp Nhiếp chính vương - Hàn Vũ. Tên lính canh thấy đám cỏ bay đến liền né ra, đám cỏ ngay lúc bay vào mặt Nhiếp chính vương.

Hàn Vũ cảm thấy bản thân lúc nãy có chút quá đáng, liền mang theo cao dược mà đến thăm vết thương của Liễu Y Như. Vừa đến liền bị cỏ bay vào mặt, người hiền lành còn tức giận nói chi một người tính khí thất thường như hắn.

" Không được ai mang cao dược cho nàng ta, mỗi ngày một bữa ai mà cho thêm thì liền nhịn! " _ Hàn Vũ phất ống tay áo bỏ đi.

Liễu Y Như thì đơ luôn cả người, đầu óc trống rỗng, một tên lính canh thì cười trên nỗi đau của người khác, còn một tên thì thương xót cho mức độ ngu ngốc của Liễu Y Như.

Sau một tuần học online tui cảm thấy bản thân mình sắp tu thành 9 quả 😑😑😑.

Nhấn Mở Bình Luận