Tin tức Hoàng hậu một quốc lại đi ức hiếp một kẻ ngốc nhanh chóng truyền khắp hoàng cung. Ức hiếp một kẻ ngốc đã chẳng vẻ vang gì, đã thế mưu mô muốn đánh người nhưng lại bất thành, hại người hại mình, ngã một thân đầy bùn đất, tiếng xấu này ở hoàng cung ai ai cũng biết. Biết bao công tử thế gia đều lắc đầu, hối hận vì đã thầm mến một người như Liễu Y Linh. Các tiểu thư con nhà khuê các hể gặp nhau đều lôi chuyện này ra làm trò cười mà đùa vui.
Liễu Y Linh mang một thân hậm hực đi tìm Thần Quân Kỳ. Nàng ta sợ hình tượng thục nữ, hiền dịu bao năm nàng ta bồi đắp đều đổ vỡ. Hôm đó nàng ta đã bịt miệng tên thái giám đó rồi, nhưng cuối cùng tin tức vẫn lan truyền một cách chóng mặt. Nàng ta hôm nay nhất định sẽ không tha cho tên ngốc Dung Hoa Manh đó.
Liễu Y Linh đi đến thư phòng của Thần Quân Kỳ, sai lão thái giám vào bẩm báo. Nàng ta được cho phép vào liền cúi người hành lễ. Không vòng vo tam quốc mà vào thẳng vấn đề chính mà nàng ta muốn nói.
" Bệ hạ, hôm nay thần thiếp đến đây là để bàn với người một việc quan trọng! Thần thiếp muốn người lập Vương phi cho Dung Vương gia! " _ Liễu Y Linh cúi đầu.
" Ha! Người đây là muốn giúp đệ đệ của ta cưới thê hay cưới về một sát thủ! Ta là người đứng đầu một quốc, sinh ra lớn lên ở hoàng cung hiểm ác. Ngươi nói xem, mánh khóe nào mà ta không biết! " _ Thần Quân Kỳ nhìn vào tấu chương, vẻ mặt lạnh lùng, không thể nhìn thấu tâm tư.
Liễu Y Linh cắn răng, có chút không cam tâm liền biện giải: " Bệ hạ nghĩ oan cho thần thiếp! Dung Vương gia cũng đã đến tuổi thành gia lập thất, thần thiếp chỉ muốn tốt cho Vương gia! Xin bệ hạ ân chuẩn! " _ Liễu Y Linh quỳ xuống.
" Chuyện này không đến lượt ta quyết định! Vương gia là nhi tử của Thái hậu, Thái hậu chưa gấp ngươi gấp cái gì! " _ Thần Quân Kỳ đập mạnh tấu chương xuống bàn, giọng nói ẩn chứa giận dữ.
" Là thần thiếp hồ đồ, khiến bệ hạ nhọc tâm lo lắng, thần thiếp sẽ không nhắc đến việc này nữa. Không còn việc gì thần thiếp xin cáo lui " _ Liễu Y Linh hành lễ rồi rời đi.
Liễu Y Linh về đến Liễu Y cung, vừa bước vào điện nàng ta liền hất văng hết đồ ở trên bàn. Ấm trà nóng hổi văng trúng trân tì nữ thân cận của nàng ta - A Đào. A Đào la lên liền hoảng sợ mà bịt miệng chính mình, sau đó quỳ xuống mà liên tục lạy Liễu Y Linh, miệng không ngừng nói câu " nương nương tha mạng ".
Liễu Y Linh nghe giọng của A Đào mà bừng tỉnh. Nàng ta mỉm cười, nụ cười đầy mưu mô nhìn A Đào đang run rẩy mà quỳ dưới chân nàng ta.
" A Đào ngươi sau này làm Vương phi, đừng quên ta là chủ tử của ngươi đó! " _ Liễu Y Linh cười tà mị.
" Vâng, nô tì sẽ không dám quên " _ A Đào run rẩy quỳ rạp xuống.
Hàn Vũ thắng lớn trở về, Thần Quân Kỳ cũng phải nể mặt bá tánh mà mở cho Hàn Vũ một tiệc chiêu đãi. Thần Quân Kỳ vẫn cảm thấy Hàn Vũ rất đáng ghét, không muốn mở tiệc chiêu đãi cho lắm. Cuối cùng bị Dung Mị đạp cho hai cái mới chậm rì rì đi mở tiệc.
Thần Quân Kỳ ngồi chiễm chệ trên bức tường thành cao chót vót. Cầm lấy một chùm nho đưa lên cao rồi cắn ăn, lại chọn quả to và mọng nước cho " tiểu đệ đệ " đang ôm con thỏ ngồi kế bên. Còn " tiểu đệ đệ " lại cầm miếng củ cải đỏ đã được cắt ra đút cho bé thỏ trắng.
Thần Quân Kỳ nhìn con thỏ mà ghen ăn tức ở, đưa tay muốn bắt lấy con thỏ liền bị Hoa Manh há miệng cắn một cái vào tay. Thần Quân Kỳ nhìn Hoa Manh, Hoa Manh lại nhìn thần Quân Kỳ. Bốn mắt nhìn nhau một hồi Hoa Manh liền nhả cái tay ra.
Hoa Manh nhìn vết căn rồi lại nhìn vị toàn thân đều là màu vàng chói lóa. Cậu liếm môi, sau đó thổi thổi vài cái vào vết cắn rồi mặc kệ mà vuốt ve bé thỏ trắng. Bé thỏ trắng lại hết sức phối hợp mà chui vào lòng cậu, chỉ lộ ra một ít lông cùng cái đuôi.
Thần Quân Kỳ nhìn cái đuôi mà tưởng tượng quả nho mình đang ăn là nó. Quả nho nào đều bị cắn nát, vị chua chua ngọt ngọt lan trong miệng. Tuy tức giận nhưng hắn vẫn không quên đút cho cậu ăn. Mỗi lần tay hắn rời khỏi cậu liền luyến tiếc mà liếm đầu ngón tay hắn hai cái. Nhờ vậy tâm tình của hắn tốt lên không ít.
Từ phía xa xa, tiếng vó ngựa cao vút cùng tiếng bước chân đều đều vang vọng đến. Thần Quân Kỳ nâng mắt, phất tay cho lão thái giám cầm lấy cây cờ mà phất lên.
Lão thái giám vẻ mặt không thể tin được mà nhìn Thần Quân Kỳ đang ăn nho. Sau đó chùi tay, hất đi con thỏ đáng thương đang nhai củ cải đỏ trong lòng " tiểu đệ đệ " rồi ôm người vào lòng.
Hành động này của hắn làm cho lão thái giám phải trợn mắt há mồm. Thần Quân Kỳ dụi đầu vào hỏm cổ cậu, hít hà hương sữa ngọt ngào. Thần Quân Kỳ trầm luân vào cảm giác ngọt ngào ấy, không muốn rời khỏi. Hắn hôn lên má cậu, sau đó chu môi cậu liền hôn vào. Thần Quân Kỳ vui vẻ đến mức ôm người càng chặt.
Thần Quân Kỳ liếc xéo lão thái giám già nua xấu xí, nhướn mày tỏ ý muốn ông ta mau phất cờ. Lão thái giám nhanh chóng chạy đi cầm cây cờ cao gấp ba mình mà phất lên. Lão thái giám cực nhọc phất cây cờ nặng nề lên. Còn bệ hạ lưng dài vai rộng, sức lực như hổ đang ngồi ôm " tiểu đệ đệ " mà hôn hít, " tiểu đệ đệ " lại vô cùng ngoan ngoãn mà ngồi nhủ gật.
Góc hề hước + bán muối của tác giả ( /^ω^)/:
Thần Quân Kỳ: ( Hất con thỏ văng xuống ôm Hoa Manh vào lòng ).
Thỏ trắng: ( Gặm cà rốt ) Ủa tui đã làm gì mà bị đối xử như vậy (/゚Д゚)/.
Thần Quân Kỳ: ( Nhếch môi khinh thường ) Vì mi xứng đáng ƪ(˘⌣˘)ʃ.
Tui: Thôi thỏ trắng về đây ta thương (^3^).
Thỏ trắng: Tui từ chối về với bà tại bà xấu lắm (´;ω;`).
Thần Quân Kỳ: ( Cười lớn ).
Tui: Ngày mai là ngày hỉ của Hoa Manh cùng Hàn Vũ có thêm món canh thỏ trắng trong thực đơn (‡▼益▼).
Thỏ trắng: (/゚Д゚)/ Đừng mà!!! Oh no! Oh no! Oh no no no no no!!!
Thần Quân Kỳ: ( ᵒ̴̶̷᷄ д ᵒ̴̶̷᷅ ) Cầu người tha thứ, con sai rồi!
Tui: Nên nhớ ta là trùm cuối ~(˘▽˘)~.
Tự nhiên thấy khúc trùm cuối mình ngáo quá 🤣🤣🤣 học quá học nên ngáo một chút để xả hơi 🤣🤣🤣.
Cầu like\+ comment nha iu iu 😘😘😘😘.
Bái bai, ngủ ngon, mơ đẹp 😪😪.