Hàn Vũ sau khi vừa đến kinh điều đầu tiên hắn làm không phải là đến gặp bệ hạ mà là đi trả người cho phủ Thái úy. Đúng vậy chính là trả người, Hàn Vũ bắt người trong phủ Thái úy phải đỡ lấy người. Hàn Vũ cho người bế lấy Liễu Y Như đứng trên phía tường của phủ Thái úy mà vứt người xuống.
Liễu Y Như bị vứt xuống như một món đồ vật, lão Thái úy lại độc đoán, sợ các thê thiếp của mình vụng trộm với các nô tài trong phủ nên chỉ nhận các nô tì vào làm. Bây giờ trong phủ cũng chỉ có nô tì cũng các vị thê thiếp, nô tài ít đến đáng thương. Liễu Y Như bị ném xuống, sức lực của nữ nhân lại yếu ớt, nàng ta trực tiếp về với đất mẹ thiên liêng.
Liễu Y Như tiếp đất như bịch muối bị rớt từ trên cao xuống, nằm co rụt dưới đất thê thảm vô cùng. Các hạ nhân trong phủ vây quanh nàng ta. Hàn Vũ nhìn Liễu Y Như nằm trên mặt đất mà hả lòng hả dạ, an tâm sảng khoái mà quay người tiến cung gặp bệ hạ.
Mà bệ hạ ở bên này đang vui vẻ cùng " tiểu đệ đệ " dùng thiện. Là một bậc đế vương nên cách dùng thiện của Thần Quân Kỳ bệ hạ cũng khác với người ta. Chính là cái kiểu ta vừa nhìn vừa bón ngươi ăn, ngươi ngồi trên đùi ta ăn no rồi chờ ta thịt.
Lúc Hàn Vũ tiến cung vừa hay nhìn thấy một màn " huynh đệ tình thâm " này. Trong lòng thầm khinh bỉ Thần Quân Kỳ, nhưng vẫn theo lễ nghĩa mà cuối đầu bái kiến.
" Vi thần bái kiến bệ hạ! " _ Hàn Vũ cúi đầu.
" Miễn lễ! Miễn lễ! Có việc mau nói không việc thì đi ra mà tham dự tiệc chào mừng ngươi trở về đi! " _ Thần Quân Kỳ phất tay hai cái, mặc kệ ai kia đang tức đến đỏ mặt, ngang nhiên mà trêu ghẹo tiểu đệ đệ đáng yêu.
Hàn Vũ nhìn bệ hạ muốn nói lại thôi, quyến luyến nhìn Hoa Manh rồi rời đi. Mà Hoa Manh đã ăn no, được bệ hạ ca ca ôm vào lòng lim dim ngủ.
Thần Quân Kỳ định bụng để Hoa Manh ngủ đến chập tối mới gọi cậu dậy nhưng Mặt Trời vừa ngã về hướng Tây thì cậu đã dậy. Hoa Manh vươn vai một cái, sau đó tự nhiên đứng dậy khỏi người của hắn, cầm cái giỏ chứa bé thỏ trắng đang nằm ngủ chạy đi tìm mẫu hậu.
" Ca ca, đệ đi tìm mẫu hậu đây! " _ Hoa Manh không quên nói cho ca ca thân yêu của mình.
Chiếc ghế dựa chạy bằng cơm đang đơ mặt nhìn bóng lưng chạy đi của ai đó ¯༼ ಥ ‿ ಥ ༽/¯.
Bé thỏ trắng: Ủa tôi là ai và đây là đâu??? Tui đang ngủ cơ mà!!! (;ŏ﹏ŏ).
Hoa Manh tung tăng chạy nhảy đi tìm mẫu hậu, khi đi ngang vườn hoa liền hiếu kì mà chạy vào dạo một vòng cho đến chập tối. Yến tiệc chào mừng Hàn Vũ trở về cũng đã bắt đầu, các quan thần, tiểu thư, công tử con nhà quyền quý đều nô nức mà tiến cung. Các quan thần trong lòng đều mong rằng con gái, con trai của họ có thể lọt vào mắt xanh của tiểu thư, công tử con nhà quyền quý khác. Đặc biệt là Nhiếp chính vương - Hàn Vũ.
Hoa Manh mệt lã người đi ra khỏi vườn hoa, Hoa Manh định đi đến yến tiệc nhưng đi được nửa đường liền bị một cô gái chặn lại. Cậu bất mãn liền mặc kệ cô gái đó mà đi tiếp, khi Hoa Manh vừa bước qua cô gái đó một bước, cô gái đó nhanh chóng lấy một chiếc khăn vải bịt kín miệng lẫn mũi cậu. Hoa Manh dần dần chìm vào giấc ngủ, mí mắt từ từ khép lại.
Nữ nhân đó thấy cậu ngất đi liền ngoắc tay, ngay lập tức hai nam nhân cường tráng lao ra khỏi bụi cây, khiêng người đưa đến một gian phòng gần yến tiệc. Sau khi đặt Vương gia nằm trên giường, ba người bọn họ nhanh chóng khép lại cửa phòng rời đi.
Khoảng một khắc sau, một cô nương thân hình nhỏ nhắn, ngũ quan vô cùng hài hòa mở cửa sau đó rón rén bước vào. A Đào nhìn Vương gia trắng trắng mềm mềm nằm trên giường gỗ liền tiến lại gần. Thầm nói một câu ' xin hãy tha thứ cho ta ' xong, nàng ta cởi hết y phục của người trên giường, chỉ chừa lại độc một cái quần. Rồi nàng ta cũng tự cởi hết y phục của mình rồi trèo lên giường nằm xuống. Nàng ta trèo lên giường xong liền cố gắng xoay lưng cậu lại, dùng hai tay mà cào lên lưng cậu, rồi lại nằm xuống chờ đợi thời cơ thích hợp để thực hiện kế hoạch.
Khi các khách mời đến yến tiệc chào mừng Nhiếp chính vương đã đông đủ. Thần Quân Kỳ vẫn không thấy tiểu đệ đệ của mình đâu, hắn sai ám vệ đi tìm khắp nơi mà không thấy. Trong lòng buồn bực cùng sốt ruột, ánh mắt đã lạnh ngày càng thêm lạnh. Chán ghét nhìn các quan thần cùng nhau nịnh nọt " mèo khen mèo dài đuôi ", chán ghét hơn nữa chính là con của bọn họ, luôn tỏ ra yêu kiều, duyên dáng để mong bản thân được lọt vào mắt xanh của hắn.
Đang mãi mê suy tư bỗng nhiên một giọng thét chói tai vang lên. Liễu Y Linh khi nghe được tiếng thét đó trong lòng vô cùng vui sướng, khẽ công môi sau đó liền giả vờ lo lắng quay sang hỏi Thần Quân Kỳ. Nhưng Thần Quân Kỳ làm ngơ ả ta, mà sai ám vệ giải tán hết các quan thần đi, một mình chạy theo hướng tiếng thét lúc nãy.
Dung thái hậu khi nghe tiếng thét cũng đi theo sau Thần Quân Kỳ. Chạy nhanh đến nỗi nô tì chạy theo không kịp. Liễu Y Linh thấy thái hậu cùng bệ hạ nối đuôi nhau rời đi, liền nhanh chóng đi theo.