Tác giả: Kiều LamCuối cùng, Nguyễn Kiều vẫn nói chân tướng cho Louis.
Louis bắt đầu hoài nghi cuộc đời.
Anh nhìn bụng Nguyễn Kiều, không thể nào tưởng tượng được mình chỉ sờ sờ bạn gái mà có thể khiến bạn gái mang thai.
Biết mang thai giả cực kỳ không tốt cho thân thể, Louis cũng không dám động vào cô, bởi vì lo hương vị trên người kích thích cô, Louis còn muốn tiễn cô đi ngay.
Nguyễn Kiều: "......"
Nhìn hai gia hỏa không có tí thường thức làm xằng làm bậy, y sư mà bà Berman phái tới không chịu nổi nữa, cho Nguyễn Kiều một bình thuốc nhỏ.
Nguyễn Kiều kinh ngạc nhìn cô ấy một cái.
Y sư hơi cạn lời, "Tiểu thư Miffia, cảm thấy không khỏe thì phải tìm y sư."
Bà Berman phái y sư đi theo Nguyễn Kiều tới đây chính là vì lo cháu gái nhỏ mới trưởng thành gặp tình huống đột xuất gì đó mà không có kiến thức, không biết cách giải quyết.
Y sư lúc trước thấy Nguyễn Kiều và Louis cứ thích dính vào nhau thì đã muốn nhắc nhở cô, chỉ là không ngờ cô lại nhanh như vậy...
Nguyễn Kiều uống xong bình thuốc nhỏ, ngủ một giấc, quả nhiên không còn muốn giật lông nữa, cảm xúc cũng bình tĩnh lại.
Trong lúc Nguyễn Kiều ngủ, Louis hỏi rõ ràng tỉ mỉ y sư một phen, hận không thể cầm quyển vở nhỏ ghi hết toàn bộ tri thức sinh lý giống cái gia tộc Robert, sau đó ngâm nga mỗi ngày.
Nguyễn Kiều nghe nói vậy vừa xấu hổ lại vừa vui vẻ vì được anh quan tâm.
Chuyện xảy ra bên này mau chóng truyền tới tai Monica vẫn luôn chú ý.
Cô ta cảm thấy có chút ghen ghét, dù sao cô ta là vị hôn thê của Louis thật đấy, nhưng trước giờ cô ta chưa từng được Louis đối xử dịu dàng như vậy, bằng không cô ta cũng sẽ không dễ dàng bị Harrick dỗ đi như thế.
Đêm đó, Monica tới thăm Nguyễn Kiều.
Monica và Nguyễn Kiều là hai phong cách hoàn toàn khác nhau, không biết có phải vì không cùng một loại thú nhân hay không, diện mạo Nguyễn Kiều tinh xảo, mà Monica lại yêu diễm hơn chút.
Ngực to eo nhỏ chân dài, Nguyễn Kiều nhìn mà hơi đỏ mắt.
Bị ánh mắt cực nóng của Nguyễn Kiều nhìn, Monica cảm thấy dựng hết cả lông, lỗ tai cũng bật ra khỏi đỉnh đầu.
Tai cô ta có một khúc đen, sau đó chuyển dần thành màu tro, bên cạnh còn có màu vàng nhàn nhạt, nhìn qua cực kỳ đẹp, khiến ánh mắt của Nguyễn Kiều sáng lên.
Đôi tai này!
Quá đẹp rồi!
Muốn sờ!
Tuy giống cái của gia tộc Robert bị giống đực trong đại lục Ockerse thổi phồng lên trời, nhưng Monica thiên tính theo đuổi sức mạnh lại rất khinh thường, cô ta không cảm thấy một giống cái mảnh mai nhát gan có gì đáng để thổi phồng.
Chẳng qua là đám giống đực rác rưởi cảm thấy giống cái gia tộc Robert dễ khống chế thôi.
Vốn Monica còn tưởng Louis khác với đám nam nhân thúi kia, giờ nhìn thấy Nguyễn Kiều còn nhu nhược hơn giống cái khác của gia tộc Robert, cô ta chẳng còn dục vọng muốn kích thích cô nữa luôn.
Dù sao thì nhìn Nguyễn Kiều có vẻ yếu ớt như thế, nếu lỡ không cẩn thận hù chết thì phải làm sao bây giờ?
Cảm giác công kích trên người Monica nháy mắt biến mất, cô nàng lười biếng ngó Nguyễn Kiều một cái, "Ta là Monica, hẳn cô đã từng nghe về ta, cô đâu thể cứ không danh không phận đi theo Louis như thế, mau giục anh ta giải trừ hôn ước với ta đi."
Nguyễn Kiều hơi kinh ngạc nhìn thoáng qua Monica, cô còn tưởng Monica tới gây chuyện.
Bị Nguyễn Kiều nhìn như vậy, Monica hơi khó chịu, "Vì sao nhìn ta như vậy?"
Nguyễn Kiều cười, "Ta còn tưởng cô tới gây chuyện với ta. Trừ chuyện Louis, hôm nay ta còn đắc tội cả bà Flora và Harrick, còn chọc thủng chuyện của cô và Harrick trước mặt mọi người."
"Cô đang khiêu khích ta sao?" Monica nhíu mày, nhìn cái cổ và tay chân mảnh khảnh của Nguyễn Kiều, biểu cảm hơi kinh ngạc, "Ta không định chấp nhặt với cô, cô lại nói như vậy, chẳng lẽ cô không sợ ta vặn gãy cổ cô luôn à?"
Nguyễn Kiều lắc đầu, "Cô sẽ không làm vậy, nếu cô muốn làm vậy thì đã sớm ra tay rồi, hơn nữa ta cũng không yếu như cô nghĩ."
Monica quả thực muốn cười, cô ta cũng đã cười ra.
Trong mắt cô ta, Nguyễn Kiều thật buồn cười, tựa như thấy một con kiến nâng tay diễu võ giương oai trước mặt mình, đang nói rằng "Một đầu ngón tay của mi không nghiền chết được ta" vậy.
Monica cực kỳ thất vọng, cô ta không ngờ giống cái Louis thích chẳng những không mạnh mà còn tự cho là đúng như thế.
Cô ta cảm thấy không có gì để nói, vì thế đứng dậy, định rời đi.
Nhưng lông xù xù cũng nhảy ra rồi, sao Nguyễn Kiều có thể thả đi được.
Vì thế, Monica xem thường Nguyễn Kiều đã bị Nguyễn Kiều bắt được, còn bị ép hóa thành lông xù xù cho Nguyễn Kiều vuốt.
Louis biết được tin vội buông hết chuyện trong tay, vội vàng đuổi về, nhưng anh không ngờ lúc về lại thấy một màn Monica không có quyền thú nhân bị Nguyễn Kiều đè xuống sờ mó.
Louis tức khắc cảm thấy một lượng máu lớn tràn vào đại não.
Mới bao lâu, anh đã không còn là lông xù xù cô thích nhất nữa rồi sao?!
Monica đáng thương vô cùng, vất vả lắm mới chờ được Louis về, con thỏ kiêu ngạo này mới thu liễm bớt, nhưng cô nàng không ngờ rằng, Louis không quản được con thỏ này thì thôi, thế mà còn giận chó đánh mèo nổi sát khí với mình!
Monica:???
Cô ta không chịu được ủy khuất như vậy!
Vì một chuyện này, Louis và Monica cực kỳ nhanh chóng giải trừ hôn ước, sau đó, Nguyễn Kiều không còn thấy Monica nữa.
Không biết là do Louis ngăn cản hay do Monica trốn đi.
Nguyễn Kiều hơi tiếc nuối.
Lông của Monica sờ mềm hơn Louis nhiều, tựa như đám mây, đè lên thích lắm, không giống Louis, vì là thú nhân giống đực nên lông hơi cứng, xúc cảm khi sờ vào cũng bị ảnh hưởng.
Louis thật sự sợ bạn gái nhà mình không có lông để sờ, anh ăn dấm, hận không thể nuốt luôn Nguyễn Kiều vào bụng chiếm làm của riêng, nhưng lại luyến tiếc, mỗi ngày chỉ có thể tức giận, sau đó bắt đầu xử lý đám tộc nhân không an phận.
Đại khái là vì cảm thấy Louis không có chứng cứ, Melly cũng không còn chột dạ như lúc đầu, bà ta nhanh chóng bình thường như không có việc gì, thậm chí còn đối xử với Louis quá mức hơn cả trước kia.
Bà ta cuối cùng vẫn còn bận tâm gia tộc Robert sau lưng Nguyễn Kiều, tuy hận cô muốn chết, nhưng trừ không cho sắc mặt tốt thì bà ta cũng không làm gì.
Tuy nhiên, bà ta không cho Nguyễn Kiều sắc mặt tốt, Nguyễn Kiều cũng chẳng cho bà ta sắc mặt tốt mà xem, Melly thường xuyên bị Nguyễn Kiều chọc cho tức muốn chết.
Ngày đó, Louis cuối cùng cũng tìm được người hầu năm đó hầu hạ Flora và Melly.
Người hầu nhìn rất chật vật đáng thương, mới đầu bị Louis tìm được, bà còn rất sợ hãi, sau lại nghe thân phận của Louis thì mới không kháng cự như lúc đầu.
Tin Louis tìm được người hầu cũng không che giấu, nhanh chóng truyền khắp gia tộc Wolf.
Harrick ngồi không yên đi tìm Melly.
Melly lại chẳng có phản ứng gì, bà ta cười lạnh một tiếng, "Lúc trước bên cạnh ta và Flora chỉ có hai người hầu, nhưng đều đã bị cha con tự tay giết, sợ cái gì? Louis còn có thể tìm ra hồn của họ à?"
Harrick không chắc chắn như Melly, trong lòng hắn cứ có dự cảm chẳng lành.
Tuy Melly nói lúc trước cha hắn đã giết hết người biết chuyện, nhưng Harrick vẫn lo lắng, hắn không ngồi im được, tìm đến Basil.
Basil cũng đang tìm dấu vết thân phận của Melly, lúc trước ông ta có thể phản bội Louis, tất nhiên cũng không thể nào chân thành với Harrick, huống hồ, lúc trước ông ta đứng về phía Harrick cũng không có ý định gì tốt đẹp.
Hai người tính toán, tức khắc lại lần nữa quyết định bán đứng Louis.
Thời gian này, vì nghi vấn thân phận của Melly và Louis, những trưởng lão vốn đứng về phía mình đã lập tức biến thành cỏ đầu tường, Harrick sắp tức chết rồi.
Vì thế, hắn muốn giở trò cũ, diệt trừ Louis, chỉ cần Louis chết thì sẽ không còn ai cướp với hắn nữa, lần này, hắn còn định diệt trừ cả Melly.
Dù sao thì thân phận của Melly quả thực như một quả bom đã giật chốt an toàn, có thể nổ bất kỳ lúc nào.
Nhưng Harrick không nói ra suy nghĩ này với Basil, hắn chỉ có thể lặng lẽ suy tính, đến lúc đó Melly chết thì có thể thoái thác là do ngộ thương.
Chỉ là, tin tức vừa truyền đi không lâu thì Louis đã gọi mọi người tới, để người hầu kia giằng co với Melly.
Ông bà ngoại của Louis đã sớm qua đời, chỉ còn lại con trai trưởng Isaiah.
Isaiah cũng biết chuyện lúc trước, không biết phải nói gì, cũng chỉ có thể thở dài.
Thấy mọi người đã đến đông đủ, Louis mới để người hầu kia ra.
Melly vốn không sợ hãi, giống như những gì bà ta nói với Harrick, người đã chết cả, chẳng lẽ Louis còn tìm được hồn đến làm chứng sao?
Bà ta nhìn Louis lăn lộn như đang chế giễu, lúc người hầu đi ra, bà ta thậm chí còn cười nhạo trong lòng.
Chỉ là, bà ta không thể cười nổi nữa, vì gương mặt của người hầu kia có cảm giác quen thuộc quỷ dị, sau đó, bà ta mau chóng nhận ra.
Melly ngồi trên ghế, đôi tay rũ bên đột nhiên siết chặt lại, biểu cảm trên mặt tuy không thay đổi, nhưng trong lòng lại dậy sóng to gió lớn.
Gương mặt này!
Chuyện này là không thể nào!
Lúc trước bà ta tận mắt thấy người này đã chết, chết ngay bên cạnh Flora, bị Monde ném xuống sơn cốc, sao có thể còn sống?!!