Tác giả: Kiều Lam"Tiểu thư Melly có phải rất kinh ngạc khi thấy ta không?" Người hầu nhìn Melly, biểu cảm tựa khóc không khóc, "Không ngờ lúc trước ta đã suýt bị xé nát mà vẫn còn sống đúng không? Lúc trước hẳn bà nên bảo thủ lĩnh cắn đứt cổ ta!"
Sắc mặt Melly cực kỳ khó coi, "Ta không biết bà đang nói gì."
Trên mặt người hầu có một vết sẹo dài, kéo từ khóe miệng đến mắt trái, bên mắt đó của bà trắng mịt, rõ ràng đã không còn nhìn được, nước mắt bà lăn dài, "Không biết cũng không sao, ta biết bà không phải tiểu thư Flora là được."
Melly không đáp lại, quay đầu nhìn Louis, lạnh giọng chất vấn, "Louis, đây là chứng nhân con tìm được sao? Tùy tiện tìm một người nói mấy lời khó hiểu bôi nhọ ta?"
Ánh mắt Louis tối tăm, anh nhìn Melly, khuôn mặt không có ý cười, "Có phải bôi nhọ không, mẹ nghe xong không phải đã biết?"
Melly cười lạnh, "Louis, con đã trưởng thành, con phát điên cảm thấy ta không phải mẹ con thì thôi, giờ còn gọi mọi người tới, lãng phí thời gian xem buổi biểu diễn vụng về này? Con là đứa trẻ hai tuổi chưa trưởng thành sao?"
Biểu cảm của Louis nhà nhạt, "Nếu mẹ đã nói là buổi biểu diễn vụng về, không thẹn với lương tâm, vì sao không kiên nhẫn nghe bà ấy nói hết?"
"Ta..."
"Flora, nếu Louis đã nói vậy, vậy để bà ta nói hết đi." Isaiah đánh gãy lời Melly.
"Nói hết? Anh nghe xem anh đang nói gì đi? Nếu bà ta thật sự suýt bị xé nát rồi ném xuống vách núi như lời bà ta nói thì sao có thể còn sống? Hơn nữa nếu ta và Monde thật sự muốn giết người diệt khẩu thì không xác nhận xem bà ta đã thật sự chết hay chưa sao?"
"Các người đương nhiên muốn xác nhận, nhưng là khi đó không còn thời gian." Người hầu tiếp lời Melly, bà nhìn thẳng Melly bằng ánh mắt tràn ngập hận thù, "Lúc ấy ta bị ném xuống vách núi, treo trên một cái cây già nên không bị ngã chết, may mắn gặp được một vu y già cứu giúp, chỉ hận ta bị thương quá nặng nên không thể phá kế hoạch của các ngươi ngay, bỏ lỡ mất cơ hội tốt, chậm trễ bao nhiêu năm, đến tận hôm nay mới có thể nói ra..."
Mắt Melly hiện lên nét âm ngoan, "Ồ, mi dựa vào lời nói lung tung rối loạn đó để lừa gạt Louis sao?"
"Ta không có chứng cứ chứng minh các người lúc trước giết tiểu thư Flora, nhưng ta có thể chứng minh thân phận của bà, tiểu thư Melly." Nói xong, khuôn mặt người hầu hiện lên nét kiên định, tựa như hòn đá lớn đè nặng mình nhiều năm cuối cùng cũng được dọn đi.
Melly thay thế Flora trở thành phu nhân thủ lĩnh gia tộc Wolf nhiều năm, đã sớm không còn cố tình ngụy trang chính mình, thậm chí không ai nhắc nhở, bà ta đã quên luôn năm đó mình đã dùng thủ đoạn bẩn thỉu quyến rũ anh rể thế nào, sau đó cướp đi thân phận, địa vị và cái tên của chị gái ra sao.
Flora là bà ta, Melly cũng là bà ta.
Trên đời này không còn ai cùng chung dòng màu lại sở hữu diện mạo giống bà ta, không còn ai có thể cướp đoạt ánh sáng của bà ta, khiến bà ta chỉ có thể co đầu rụt cổ sống trong cái bóng nữa. Không còn ai có thể uy hiếp bà ta.
Lời của người hầu với bà ta tựa như lời của một vai hề nhảy nhót, thật buồn cười, lại muốn dùng chuyện màu lông pha tạp nói bà ta sao?
Nhưng mà lông cũng có thể nhuộm đấy.
Lông của Flora lúc trước do chính bà ta tự tay nhuộm đấy.
Do bà ta trao đổi một loại thuốc thần bí với vu sư tà ác về nhuộm đấy.
Khóe môi Melly cong cong, nhìn người hầu như nhìn một người chết, "Chứng minh thân phận của ta? Mi biết kết cục của việc bôi nhọ ta là gì không? Mi nghĩ kỹ rồi nói tiếp."
Nghe Melly nói xong, các vết sẹo chằng chịt dưới lớp quần áo của người hầu dường như lại bắt đầu đau.
Không ai biết, dưới lớp quần áo, người bà không có một tấc da nào lành lặn, đặc biệt là bụng, lúc ấy bị thương quá nặng, ngay cả vu y lúc đó cứu bà cũng nghĩ bà không sống nổi, cảm thấy bà là kỳ tích.
Bà biết, có lẽ là thù hận, là thù hận khiến bà tiếp tục sống tạm dù người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Nhìn dáng vẻ đắc ý của Melly, người hầu cắn răng nói tiếp: "Ta không bôi nhọ bà! Tuy ta không biết bà dùng cách gì ngụy trang giống tiểu thư Flora, nhưng ta biết có một điểm chắc chắn bà không còn nhớ rõ, cũng không thể ngụy trang."
Melly lộp bộp trong lòng, nhưng sau đó lại yên lòng ngay.
Hai chị em song sinh trừ khác màu lông, Melly không nhớ mình còn gì khác Flora.
Melly cười khẽ, "Ồ? Vậy mi nói xem, điểm ngụy trang ta không nhớ là gì?"
"Lúc còn nhỏ, tiểu thư Melly vì ham chơi mà từng bị hổ bắt, lúc ấy bà được cứu về, có lẽ là do bị kinh hách nên sốt cao hôn mê, mãi đến ba ngày sau, bà mới tỉnh lại, chỉ là đã quên đi ký ức này."
Sắc mặt Melly xoạch cái trắng nhợt đi, "Không thể nào!"
"Chuyện này cũng không phải bí mật gì, rất nhiều người trong tộc đều biết, năm đó tiểu thư Flora vì cứu bà mà xương chân phải bị hổ cắn đứt, suýt nữa thì mất khả năng đi lại, muốn xác nhận người chết lúc trước là ai, chỉ cần khai quan nghiệm cốt là được." Người hầu nở nụ cười vui sướng, "Tuy như vậy là không tôn kính tiểu thư Flora, nhưng ta nghĩ so với việc chết mà còn mang tên người khác bị chôn dưới đất, tiểu thư Flora càng muốn báo chân tướng cho thiên hạ."
Đầu Melly ong một tiếng, trống rỗng, bà ta còn muốn giãy giụa, nhưng lại đối mặt với đôi mắt của anh trai.
Đôi mắt xưa nay đều dịu dàng của Isaiah mang theo khôn kể đau đớn và khiếp sợ, ông ôm ngực ho khan, căn bản không cần nói gì, cũng không cần khai quan nghiệm cốt, chỉ bằng ba chữ kia của Melly, Isaiah đã xác định người trước mặt là ai.
"Mi, mi..." Isaiah gần như nói không ra lời, ông chống thân thể suy nhược đứng dậy, trở tay cho Melly bên cạnh một bạt tai.
Melly bị ông tát ngã xuống đất, rơi ra hai cái răng dính máu, bà ta khiếp sợ nhìn ông, "Anh trai."
"Đừng gọi ta là anh trai! Ta không có em gái không có liêm sỉ còn tàn nhẫn độc ác như mi! Khụ khụ khụ!" Isaiah tức giận mắng xong lại che miệng ho khan, máu tươi đỏ đậm trượt theo kẽ ngón tay ông, Isaiah lại làm như không thấy, thân thể đơn bạc của ông như một chiếc lá rụng không ngừng run rẩy trong không trung, "Mi! Sao mi có thể làm ra chuyện táng tận lương tâm như vậy, đó là chị gái ruột của mi đấy! Con bé đối xử tốt với mi như vậy, mi hồi báo nó thế sao?!"
Louis tiến lên đỡ Isaiah, "Bác, thân thể bác quan trọng hơn."
Isaiah dùng sức nắm tay Louis, giọng nói tựa khấp huyết: "Là ta có lỗi với mẹ con, có lỗi với con! Nếu ta biết sớm..."
Louis đã sớm nghe người hầu nói ra chân tướng, giờ nghe lại một lần, anh đã có thể bình tĩnh, "Họ cấu kết với nhau hại chết mẹ ta, đâu liên quan gì tới bác đâu? Hôm nay ta gọi bác tới cũng chỉ là không muốn để bác không hay biết gì, bác phải giữ gìn sức khỏe, nếu không, mẹ ta ở dưới suối vàng có biết cũng sẽ oán trách ta."
Louis tiếp tục nói, "Bác, ta muốn khai quan nghiệm cốt, ta không muốn mẹ chết không rõ ràng như vậy, ta muốn trả lại thân phận cho bà."
Môi Isaiah giật giật, người đàn ông gầy yếu che mặt lại, bỗng im lặng khóc lên, "Mở, mở đi!"
Đầu Melly như bị sấm đánh ầm ầm, quỳ rạp trên đất nửa ngày không phản ứng lại.
Bà ta vốn tưởng mình tính toán không bỏ sót gì, lại không ngờ mình mất một đoạn ký ức.
Melly biết mình xong rồi.
Bà ta quỳ rạp trên đất nở nụ cười, việc đã vỡ lở, bà ta cũng không muốn giả vờ nữa, hung tợn nhìn Isaiah, "Ta không có liêm sỉ tàn nhẫn độc ác? Còn không phải do các người ép sao! Chị ruột cái gì? Rất tốt với ta á? Nếu chị ta thật sự tốt với ta, sao chị ta không nhường Monde cho ta?!"
"Mi nói gì? Mi lặp lại lần nữa!" Đôi mắt Isaiah đỏ lên, chỉ vào Melly, vẻ mặt khó có thể tin, giàn giụa nước mắt.
"Ta lặp lại lần nữa thì sao? Các người từ nhỏ đã bất công với ta, thiên vị chị ta, ta giống như một u linh, chỉ cần có chị ta, các người vĩnh viễn không nhìn thấy ta! Chị ta giả mù sa mưa đưa đồ chị ta không cần cho ta, các người lại cảm thấy chị ta rất tốt với ta, ta không cần thì là không biết tốt xấu, nếu nói Flora chết, ta và Monde là hung thủ, vậy các người chính là đồng lõa! Là sự bất công của các người khiến ta trở nên vặn vẹo!"
'Bốp', Isaiah lại giơ tay cho bà ta một cái tát.
"Anh dựa vào đâu mà đánh ta?" Melly vừa khóc vừa cười, "Cùng là em gái, người anh khích lệ mãi mãi là chị, quà anh mang từ ngoài về mãi mãi là thứ Flora thích, ta giống như không tồn tại. Người bất công cũng có cả anh đấy, anh trai tốt của ta!"
Melly bò trên đất dậy, sửa sang lại quần áo và đầu tóc hỗn độn, có vẻ đã phát điên.
Mà Harrick còn điên cuồng hơn bà ta.
Hắn thế mà giấu Basil muốn hủy diệt gia tộc Wolf.
May mà bị Monica phát hiện, kịp thời ngăn cản.
Tuy không thể chứng minh Flora chết trong tay Monde, nhưng hành vi của Melly và Harrick lại rõ như ban ngày, chết là trừng phạt nhẹ nhất với họ, họ bị nhổ răng nanh, bị trục xuất khỏi gia tộc Wolf mãi mãi, ném vào giữa rừng rậm nguyên thủy.
Mất đi răng nanh, họ nhanh chóng trở thành mồi của mãnh thú, bị xé thành vô số mảnh nhỏ.
Nghiệt duyên đời trước cuối cùng kết thúc tại đây.
Louis khiển trách các trưởng lão lòng mang ý xấu lắc lư không chừng trong tộc, cả gia tộc thay máu một lần, gia tộc Wolf một lần nữa bừng bừng sức sống.
Tu chỉnh lại mộ cho Flora xong, Louis thường xuyên đến ngồi trước mộ.
Có lẽ là vì muốn đền bù một chút cho người mẹ nhiều năm anh chưa từng tế bái.
Nguyễn Kiều không qua quấy rầy anh, nhưng mỗi lần anh về, tinh thần đều sa sút một thời gian rất dài.
Ngay cả lông cũng mất đi ánh sáng.
Tuy lông của đám sói con gia tộc Wolf vuốt cũng rất thích, nhưng bạn trai hậm hực, cô vẫn rất đau lòng.
Cô không say mê đám sói con nữa, bắt đầu quan tâm sức khỏe thể xác và tinh thần của bạn trai, hy vọng anh có thể mau chóng thoát khỏi sương mù, khôi phục lại bộ lông sáng lóa ngày xưa.
Nhưng mà sói trắng lớn không bắt được lòng tốt của cô, cho cô một ánh nhìn sâu kín rồi hỏi, "Lông của đám nhóc vuốt thích không?"
Nguyễn Kiều ho nhẹ một tiếng, sờ sờ chóp mũi, lấy lòng, "Bình thường thôi, vuốt không thích bằng anh."
"Thật không?" Louis nhẹ nhàng nói, "Nhưng mà, anh thấy có vẻ em rất thích."
"Không có, không có!" Nguyễn Kiều liên tục phủ nhận, dục vọng sống bùng nổ, ôm lấy cổ Louis, dâng lên một nụ hôn, "Em đương nhiên thích Louis nhất! Những người khác đều là mây bay!"
Nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước khẽ chạm qua môi, cảm giác trái tim ngứa ngáy khiến ngực anh nóng lên, "Chiêu này của em vô dụng với anh, lúc em vuốt lông người khác đâu có nhớ thích nhất là Louis."
"Sao có thể vậy chứ!" Nguyễn Kiều ấn tay Louis lên ngực mình, "Nơi này đều là anh, tim em đập vì anh, sao anh có thể nghi ngờ em!"
Louis cuối cùng cũng cong môi, cười khẽ một tiếng, "Đừng sợ, em thích trẻ con cũng không sao."
Nguyễn Kiều ngước mắt nhìn anh, lại bị anh ấn vào lòng.
Anh như mỏi mệt nằm trên người cô, cằm tựa vào hõm vai cô, "Nhanh thôi, chúng ta sẽ có những đứa con của mình, đến lúc đó em cứ vuốt thoải mái, vuốt trọc cũng không sao."