*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả: Kiều LamNguyễn Kiều vừa mở mắt đã cảm nhận cả người rét run vô lực, đầu váng mắt hoa, trước mắt tối đen, ngay cả hơi thở cũng nóng bỏng.
Nàng đang bị bệnh.
Nguyễn Kiều đã rất lâu không bị bệnh chứ đừng nói là bị bệnh nghiêm trọng như vậy, đầu đau đớn, cả người khó chịu muốn dùng chùy đập, đặc biệt là khi dị năng hệ lực lượng của nàng chưa dung hợp, cảm giác nhỏ bé mất đi sức mạnh này thật sự quá tệ!
Nàng ngốc một hồi lâu mới nhắm mắt lại, để hệ thống truyền cốt truyện cho mình.
Chỉ là vừa nhìn, Nguyễn Kiều suýt nữa phun máu.
Nàng không ngờ có một ngày mình xuyên thành nguyên nữ chính.
Còn là một quyển tiểu thuyết ngược luyến tình thâm.
Nguyên thân Triệu Kiều, cũng chính là nữ chính Quận chúa Tấn An, từ nhỏ được nuông chiều nuôi dưỡng cẩm y ngọc thực, đính hôn với thế tử Trấn Quốc Công từ hồi tấm bé, cũng coi như là môn đăng hộ đối, chỉ chờ cập kê là thành thân.
Nhưng cố tình một năm trước cập kê, trên đường đến miếu dâng hương cầu phúc, nàng ta gặp bọn cướp, suýt thì không giữ được trong sạch, may mà ám vệ liều mạng cứu được nàng ta về.
Ám vệ này tên Trần Nghiên Chiêu, chính là nam chính mai danh ẩn tích trong Vương phủ vì báo thù.
Quận chúa Tấn An bị kinh hách, bệnh nặng một hồi mới tỉnh, nhớ đến ám vệ kia, trước giờ nàng ta không biết phụ vương còn an bài ám vệ bảo vệ sự an nguy bên cạnh mình, nhất thời cảm thấy may mắn, nghĩ lại mà sợ, cũng sinh ra tò mò với ám vệ này.
Nhưng nàng ta bệnh nặng khỏi rồi vẫn không thấy ám vệ, dò hỏi phụ thân mới biết, thì ra hôm đó nàng ta được cứu về, phụ thân lấy lý do không bảo vệ được chủ nhân khiển trách ám vệ kia, hơn nữa còn muốn đuổi hắn đi.
Nguyên thân hoảng sợ, vội vàng khuyên giải phụ vương mình, mới giữ được Trần Nghiên Chiêu.
Sau đó, hai người lâu ngày sinh tình.
Nàng ta bị nam chính Trần Nghiên Chiêu dụ dỗ, lúc nhận ra mình động tâm thì cập kê, sắp phải gả cho thế tử Trấn Quốc Công.
Vì thế, nàng ta không tiếc vì yêu phản kháng, lại bị phụ vương cường thế trấn áp, Tĩnh Vương chẳng những đánh Trần Nghiên Chiêu thừa sống thiếu chết đuổi khỏi Vương phủ mà còn cho nguyên thân uống thuốc, cưỡng ép gả nàng ta đến phủ Trấn Quốc Công.
Đêm thành hôn, Trần Nghiên Chiêu tới cứu nguyên thân, đánh ngất thế tử Trấn Quốc Công uống say, chẳng những để mặc người hôn mê bất tỉnh nằm trên đất cả đêm, còn cùng nguyên thân hoàn thành sinh mệnh giao hòa, hơn nữa còn đội nồi lên đầu Thế tử.
Thế tử chẳng biết cái gì hôm sau bệnh nặng một trận, nằm trên giường khoảng nửa tháng mới khỏe lại, thời gian này, nguyên thân vẫn luôn áy náy chăm sóc hắn, khiến Thế tử vốn không hài lòng với cuộc hôn nhân này lặng lẽ đổi ý.
Cũng không biết ai nói với Thế tử là nguyên thân khắc phu, bằng không sao lại có chuyện nàng vừa gả tới thì Thế tử lại bị bệnh được? Thế là, chút hảo cảm mới nhen nhóm của Thế tử với nguyên thân bị bóp nát, đặc biệt là nghĩ đến trừ ngày động phòng thì nguyên thân không chịu để hắn chạm vào người, dưới sự giận dữ, hắn đi đập thư phòng, từ đây không bao giờ vào phòng nguyên thân nữa, càng chơi càng hoang đường với đám hồ bằng cẩu hữu.
Hai người tuy thành thân, lại phân phòng ai lo phận nấy, nữ chính mặc kệ hắn, hắn cũng chẳng tìm nữ chính, cũng coi như tường an vô sự.
Nhưng mà chuyện thế tử bị hồ bằng cẩu hữu dụ dỗ ra ngoài trêu hoa truyền tới tai mẫu thân hắn, cho dù hắn chưa từng chạm vào tay tiểu tỷ tỷ người ta, vẫn bị mẫu thân ruột vội vàng từ biên quan về đánh cho trận nhừ tử, mà nguyên thân tuy sau lưng play với Trần Nghiên Chiêu vô số, nhưng vì che giấu tốt nên không ai biết gì, nhưng vì che giấu tốt quá, nên tất cả kịch bản máu chó như bắt cóc, cưỡng hiếp, sinh non, phụ thân chết, mất trí nhớ... đều trình diễn hết một lượt.
Nguyên thân bị tổn thương, thương tích đầy mình hiểu ra hoàn toàn, tính tách khỏi Trần Nghiên Chiêu, từ đây không quấy rầy nhau nữa.
Nhưng đúng lúc này, Trần Nghiên Chiêu lại hoàn toàn tỉnh ngộ, thì ra người hắn yêu nhất là nguyên thân, vì thế, hắn hối hận vì lúc trước đã đối xử với nguyên thân như vậy, trở về tìm nàng ta xin lỗi, khẩn cầu sự tha thứ.
Sau đó, hai người có tình cầm lòng không được, lại cùng lăn giường, lần này còn bị Thế tử bắt gian tại giường.
Thế tử không thể tiếp nhận tức phụ hôm qua còn luôn miệng nói muốn cùng hắn sống tốt, hôm nay lại cùng nam nhân khác đội nón xanh cho mình, bạo nộ tại chỗ.
Nhưng hắn không học vấn, không nghề nghiệp, đánh không lại Trần Nghiên Chiêu từ nhỏ đã trải qua bồi dưỡng ám vệ, cuối cùng bị đánh vỡ đầu, thành kẻ ngốc.
Xem đến đây, Nguyễn Kiều lộ vẻ mặt ông già ngồi xem di động trên tàu điện ngầm, nàng không ngờ đoạn tiếp theo càng cẩu huyết hơn.
Bởi vì Thế tử đột nhiên trở thành kẻ ngốc, nguyên thân vốn định hòa li cùng Trần Nghiên Chiêu cao chạy xa bay đột nhiên đổi ý.
Nàng ta rất áy náy, cảm thấy rất có lỗi với Thế tử, phu thê Trấn Quốc Công chỉ có một độc đinh này, giờ lại biến thành như vậy, nàng ta không thể thoái thác tội của mình, vì thế quyết định tách khỏi Trần Nghiên Chiêu, ở lại chăm sóc Thế tử bị ngốc.
Trần Nghiên Chiêu tức giận, nhưng hắn lại không có cách thuyết phục nguyên thân quật cường, bắt đầu uống rượu mua say, cuồng nộ vô cùng, sau đó lại cùng nguyên thân chơi trò ngược luyến tình thâm.
Một bằng hữu của Trần Nghiên Chiêu không nhìn được, cảm thấy Trần Nghiên Chiêu quá thảm, thế là dùng kế dẫn Thế tử đã thành kẻ ngốc tới bên hồ, dìm chết đuối, giúp người có tình thoát khỏi trói buộc, chung thành thân thuộc.
Nguyễn Kiều:???
Nguyễn Kiều hoàn toàn không xem nổi nữa.
Cái móe gì đây.
Càng xem càng đậu má nó chứ!
Đặc biệt là khi nghĩ đến nàng xuyên đến nguyên thân, cả người nàng đều không khỏe, nàng sợ hãi ngồi dậy, vội hỏi hệ thống, nàng sẽ không xuyên đến lúc nguyên thân đã gả cho thế tử sau đó lăn cùng Trần Nghiên Chiêu rồi đó chứ?!
Hệ thống: [Kiều Kiều, không có đâu, giờ nguyên thân mới cập kê định ra hôn kỳ, nàng ta đang phản kháng vì yêu, lúc tuyệt thực thì sinh bệnh.]
Nguyễn Kiều: "......"
Nhận được câu trả lời phủ định của hệ thống, Nguyễn Kiều cạn lời, cũng nhẹ nhàng thở ra.
Nàng vừa bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, ngay cả áo lót cũng ướt đẫm.
Trước đó đã ra không ít mồ hôi, cả người dính nhớp không thoải mái, Nguyễn Kiều cố chống người dậy, muốn đi tắm một cái, kết quả vừa ngồi dậy đã nghe được tiếng động từ phía cửa sổ phòng, nàng lập tức cảnh giác hơn.
Lấy áo ngoài ở bên khoác vào, bọc bản thân kín mít, khàn giọng chất vấn, "Ai?"
Nàng vừa nói xong, trước mắt đã xuất hiện một nam tử mặc hắc y bó sát người.
Nam tử vai rộng eo thon, tà mị cuồng luyến, đôi mày kiếm nhập tấn, sườn mặt rõ ràng góc cạnh như đao tước rìu phách, lúc tầm mắt nhìn qua, ánh mắt sắc bén tựa như mũi tên, nháy mắt có thể khiến người ta sợ chạy lấy người, đặc biệt là lúc hắn đi tới, Nguyễn Kiều còn nghe được BGM kỳ quái, nghe mà khiến da đầu nàng tê dại, ngón chân cuộn lại. (BGM: Background Music)
Aaaaaa, cái gì thế hả?!
Biết rồi biết rồi, nàng biết đây là nam chính rồi.
Đừng có bật nhạc nữa được không?!
Nghe mà nắm tay nàng cũng cứng, nếu không phải giờ nàng đang bệnh không còn sức lực, nàng thật sự sẽ một chân đá văng tên này ra khỏi phòng!
Hệ thống: [Kiều Kiều, cô bình tĩnh, vì đây là ngược văn cổ đại nên tác giả dùng từ khá khoa trương.]
Nguyễn Kiều: "......"
Trần Nghiên Chiêu thấy Nguyễn Kiều đã ngồi dậy, vẻ mặt cảnh giác, ánh mắt hiện lên nét sửng sốt, sau đó, sắc mặt hắn hòa hoãn đi, ngay cả ánh mắt cũng mềm, "Ta nghe họ nói nàng bị bệnh."
Ánh mắt Trần Nghiên Chiêu đảo qua khuôn mặt trắng bệch của Nguyễn Kiều, thấy ánh mắt nàng nhìn mình khác với ánh mắt quấn quýt si mê ái mộ trước đây, hắn khẽ nhíu mày, trong lòng cũng có chút kỳ quái, hắn cảm thấy ánh mắt Nguyễn Kiều nhìn hắn có vẻ hơi xa lạ. Hắn dừng một lát, lộ ra biểu cảm khổ sở, nhẹ giọng nói, "Nàng quả nhiên gầy đi nhiều, ta vốn không nên tới thăm nàng, nhưng nghe họ nói nàng bị bệnh rất nặng, ta không nhịn được. Quận chúa, đừng tra tấn bản thân nữa, nàng như vậy, ta đau lòng."
Trần Nghiên Chiêu vươn tay muốn vén lọn tóc trước mặt nàng ra sau tai, lại không ngờ người luôn không hề phòng vệ mình lại trốn ra sau, tránh hắn chạm vào. Trần Nghiên Chiêu sửng sốt, rũ mặt xuống, giọng nói mất mát, "Xin lỗi... Ta đi quá giới hạn."
Không thể không nói, mỗi một biểu cảm của mỹ nam đều khiến người ta đau lòng, nếu không phải đã biết rõ thao tác lẳng lơ của nam nhân này từ cốt truyện, chưa biết chừng Nguyễn Kiều sẽ bị lừa thật.
Xét thấy giờ nàng đang bệnh nặng, giá trị vũ lực thấp kém, Nguyễn Kiều không chủ động nói chuyện với hắn, học nguyên thân, lộ ra biểu cảm quật cường, cứng cổ, không chịu cúi đầu, tựa như đang giận dỗi, "Ngươi tới làm gì? Ta bệnh hay không thì liên quan gì đến ngươi! Còn đau lòng? Ta thấy ngươi còn ước ta chết quách đi đấy!"
Nguyễn Kiều vừa nói xong, nước mắt đã rơi lộp bộp, nàng quay mặt đi, tránh tầm mắt của Trần Nghiên Chiêu, âm thầm nhe răng, vừa rồi véo đùi mạnh quá, chắc chắn là xanh rồi, sai lầm!
Trần Nghiên Chiêu không chú ý tới động tác nhỏ của Nguyễn Kiều, thấy nàng vẫn giống bình thường, ánh mắt nhẹ chớp, chút hoài nghi với Nguyễn Kiều ban nãy tan đi, hắn thở dài một tiếng, lấy ra một cái khăn sạch lau nước mắt cho Nguyễn Kiều.
"Quận chúa, nàng hà tất phải làm vậy, nàng biết rõ ta không xứng với nàng, thân phận của hai chúng ta như cách một lạch trời, dù nàng có nỗ lực bao nhiêu, chúng ta cũng..." Hắn cố ý tạm dừng một lát, "Năm ngày nữa là đại hôn của nàng, hôm nay là lần cuối ta tới thăm nàng, Quận chúa, sau này ta làm ám vệ của Vương phủ, nàng làm Thế tử phu nhân của nàng, tuy chúng ta không thể gặp lại, nhưng ta chúc nàng có thể hạnh phúc."
Đôi mắt đào hoa mênh mông sương mù của Nguyễn Kiều nhìn hắn, tựa như nghe được một lời nói khiến người ta cực kỳ khó tin, "Ngươi... Ngươi nói gì cơ? Ngươi chúc ta hạnh phúc?"
Trần Nghiên Chiêu trầm mặc một lát, mới tựa như bại trận dưới ánh mắt của nàng, hắn rũ đầu, đôi mắt đen như mực tựa như chất đầy bi thương, "Thật xin lỗi, ta..."
"Được rồi, ngươi đừng nói nữa!" Nguyễn Kiều ngắt lời, hắn, cười lạnh một tiếng, nước mắt tựa như chuỗi châu đứt lách tách rơi xuống từ khóe mắt, "Ta biết rồi, ta nhận được lời chúc phúc của ngươi, ngươi đi đi! Ta sẽ hạnh phúc như ngươi mong muốn!"
Trần Nghiên Chiêu: "Quận chúa..."
"Câm miệng! Ngươi còn muốn nói cái gì?!" Nguyễn Kiều chống thân thể lung lay sắp đổ, ho kịch liệt, "Khụ khụ, ngươi lập tức cút khỏi phòng ta, ta không bao giờ muốn thấy ngươi nữa! Ngươi là đồ vô tâm!"
Tuy bị Nguyễn Kiều hung, Trần Nghiên Chiêu lại chẳng hề nóng nảy, hắn đã sớm nắm chắc nữ nhân này trong tay, dù giờ nàng phải gả cho người khác, hắn cũng nắm chắc mười phần có thể dùng nàng, chẳng qua, hôm nay hắn tới cũng là có mục đích, hắn lấy một túi vải đỏ nhỏ trong túi ra, nhẹ nhàng đặt ở mép giường của Nguyễn Kiều.
"Đây là lễ vật ta tặng nàng, ta khắc hồi lâu, vốn định đưa cho nàng hôm ra cửa, không ngờ khi đó ta lại không có cơ hội tặng nàng, cho nên giờ mới lấy ra." Trần Nghiên Chiêu cười tự giễu, "Nếu nàng không thích, vậy ném đi."
Nguyễn Kiều dừng mắt ở túi vải nhỏ, nàng biết bên trong là một đôi rối gỗ khắc theo hai người họ, nguyên thân quấn Trần Nghiên Chiêu đòi hồi lâu, trước lúc hắn bắt đầu khắc đôi rối gỗ này, hai người đã bắt đầu xây dựng tương lai, thứ này coi như là tín vật đính ước của hai người, ngay cả hình tượng rối gỗ cũng do nguyên thân vẽ ra.
Nguyên tiểu thuyết có miêu tả, nguyên thân vừa thấy đôi rối gỗ này thì ôm Trần Nghiên Chiêu khóc nức lên, sau đó cầu xin Trần Nghiên Chiêu mang nàng ta đi, mặc kệ bần cùng hay phú quý, chỉ cần hai người ở bên nhau là được.
Trần Nghiên Chiêu vốn chỉ lừa nàng ta, đương nhiên không thể đồng ý, từ chối.
Kết quả ngày thành hôn, Trần Nghiên Chiêu xông vào phòng hoa chúc đánh ngất Thế tử, giả mù sa mưa nói mình hối hận, sau đó ngủ cùng nguyên chủ đang cảm động rối tinh rối mù, ngủ xong thì hứa hẹn một đống lời hứa viển vông.
Nguyễn Kiều tức khắc cười ha hả trong lòng, không nói hai lời, mở cũng không mở, nện thẳng vào người Trần Nghiên Chiêu, giả vờ bị chọc tức, "Khụ khụ, Trần Nghiên Chiêu, đồ vương bát đản! Ngươi ngay cả dũng khí tranh thủ cũng không có, ngươi có phải là nam nhân không! Nữ nhân ngươi thích sắp phải gả cho nam nhân khác, ngươi còn tặng lễ vật chúc phúc? Ta đúng là mắt mù nên mới thích loại người như ngươi!"
"Cút! Ngươi cút ra ngoài cho ta!" Nguyễn Kiều tranh thủ lúc hắn không chú ý cho hắn một bạt tai, còn muốn đánh cái nữa nhưng bị Trần Nghiên Chiêu tay mắt nhanh nhẹn bắt được, gân xanh trên trán Trần Nghiên Chiêu nổi lên, dùng sức nắm chặt tay Nguyễn Kiều, "Sao nàng biết ta không muốn tranh thủ!"
Có lẽ là vì không ngờ Quận chúa luôn ngây thơ đáng yêu kiều tiếu lại có phản ứng nằm ngoài dự đoán của mình, Trần Nghiên Chiêu nheo nheo mắt, bị nàng đánh nên có vài phần tức giận, hắn đè nén lửa giận, lâm thời thay đổi kế hoạch, từ âm thầm dẫn đường lừa nàng biến thành thâm tình tỏ tình thẳng với Nguyễn Kiều.
Hắn cố ý làm vẻ mặt thống khổ, bắt lấy tay Nguyễn Kiều, cảm xúc tựa như mất khống chế, "Nàng nghĩ ta không muốn sao? Nhưng nàng là Quận chúa, ta chẳng qua chỉ là một ám vệ ti tiện, Phụ vương nàng chỉ cần nói một câu là có thể chia rẽ chúng ta, muốn mạng ta, ta phải dùng gì tranh thủ? Thời gian này ta luôn nghĩ phải làm sao, không đêm nào ngủ được, nhưng dù ta nghĩ nát ngực cũng không thể nghĩ ra ta rốt cuộc nên làm gì!"
Nguyễn Kiều đang sắp xếp ngôn từ xem nên đua diễn tiếp với Trần Nghiên Chiêu thế nào: "???"
Từ từ, vừa rồi có phải nàng vừa nghe được lời nói kỳ quái nào không?
Nàng khiếp sợ hỏi hệ thống, "Thống, có phải tôi vừa bị ảo giác không?"
Hệ thống bên kia im lặng hồi lâu rồi mới trả lời, [Kiều Kiều, tôi vừa lật nguyên văn, là tác giả gõ chữ sai đó nha.]
Nguyễn Kiều: "......"
Nguyễn Kiều: "............"
Nha cái gì mà nha, đây là lỗi chính tả đáng sợ gì thế, khiến nàng suýt cười ầm lên thoát diễn đấy được không?!