Tác giả: Kiều LamTrong phòng này không có ai khác ngoài Tấn An, hắc y nhân này cũng vừa bay từ chỗ nàng qua, còn có gì không rõ.
Yến Tri ngốc người, nhất thời không biết nên làm ra biểu cảm gì.
Y biết Tấn An tập võ, lúc y còn nhỏ làm thư đồng cho Thái tử, Tấn An cũng có mặt.
Nhưng trong trí nhớ của Yến Tri, nàng luôn là một người nũng nịu thích khóc, không thể chịu khổ, cuối cùng chỉ học được công phu mèo cào thôi.
Kết quả lúc này...
Yến Tri mộng bức.
Cảm giác giống như các bạn học đều không làm bài tập, khiến học tra như y thấy mình tìm được đội ngũ, kết quả vừa đi thi thì tất cả đều được max điểm, chỉ có một mình y là vai hề.
Nguyễn Kiều vừa rồi đánh quá sướng tay, không ngờ Yến Tri lại về nhanh như thế.
Thấy vẻ mặt nghi ngờ cuộc đời của Yến Tri, Nguyễn Kiều phản ứng rất nhanh, một tay xả làn váy xuống, sau đó giả vờ "Hu hu", "Thế tử, ta sợ quá, trên xà nhà đột nhiên có một người rơi xuống."
Yến Tri vừa tiếp nhận được một phần hiện thực giật giật khóe miệng.
Y rất muốn hỏi Nguyễn Kiều, lúc này có thể lau máu trên mặt trước, sau đó làm thêm biểu cảm sợ hãi được không?
Tuy trong lòng có nhiều nghi hoặc như dã thú chạy loạn trên thảo nguyên rộng lớn, y lại chưa từng nói một chữ nào.
Dù sao y cũng là Yến tiểu gia bá chủ một phương trong kinh thành, sao có thể rén trước mặt một nữ nhân!
Hắn là người từng trải, chuyện nhỏ này không làm khó được y!
Yến Tri ra vẻ bình tĩnh "Ừ" một tiếng, cực lực khắc chế đôi chân mềm của mình, mặt than nhìn Nguyễn Kiều, "Có thể là thích khách, ta đi gọi người mang xuống thẩm vấn."
"Được, Thế tử vất vả." Nguyễn Kiều dịu dàng cười với Yến Tri.
Ánh mắt Yến Tri dừng ở vết máu trên má nàng, có chút hoảng hốt, xoay người muốn chạy, nhưng lại dừng một lát, quay đầu chỉ chỉ mặt mình, "Mặt ngươi có máu."
Nguyễn Kiều hơi sửng sốt, "Vậy à?" Tùy tiện lấy một cái khăn tay, lau mặt một chút, nhìn vết máu đỏ bừng trên khăn trắng, Nguyễn Kiều lộ ra biểu cảm kinh ngạc, giọng nói e lệ, "Ai nha, phấn mặt cọ lên má rồi."
Yến Tri: "......"
Đời này y chưa bao giờ thiếu thốn từ ngữ như hôm nay.
Y nhìn Nguyễn Kiều, muốn nói lại thôi, mấy độ há miệng, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi ra, "Tấn An, ta nghe nói ngươi không muốn gả cho ta, tuyệt thực ở nhà bệnh nặng một hồi?"
Nguyễn Kiều không phủ nhận, cũng không thừa nhận, chỉ phát ra một âm tiết mang ý nghi hoặc, "Ừ?"
Yến Tri: "Sốt hỏng đầu rồi à?"
Nụ cười trên mặt Nguyễn Kiều lập tức biến mất, dịu dàng hỏi, "Ngươi nói gì cơ?"
Yến Tri lập tức nhận ra hơi thở nguy hiểm, dục vọng sống bùng nổ, "Ta nói thích khách này sẽ không ngã đến ngốc luôn chứ? Ta đi gọi người tới đánh thức hắn, hỏi xem ai phái hắn tới."
Phu thê Trấn Quốc Công nghe báo hậu viện có thích khách thì kinh hãi.
Vì để ngày đại hôn của nhi tử không xảy ra vấn đề, hai phu thê trong ngoài an bài người canh phòng nghiêm ngặt, chỉ sợ có người gây rối.
Không ngờ đến như vậy rồi mà cuối cùng vẫn còn vấn đề.
Hai phu thê sắc mặt đều đen, Trấn Quốc Công cười lạnh một tiếng, "Đi, đi xem tên tiểu tặc nào to gan như vậy!"
Trấn Quốc Công phu nhân vẫn còn cười, nhưng ánh mắt lại rất lạnh, "Không cần đoán cũng biết là mấy tên kia."
Mấy năm nay, Yến Tri ở kinh thành, bị Yến lão phu nhân nuông chiều, lại bị người bên ngoài dẫn phế, hai phu thê không phải không biết.
Họ luôn không cản, thứ nhất là vì Yến Tri có giới hạn của bản thân, biết cái gì nên làm, cái gì không, y tuy hồ nháo nhưng hiểu rõ trong lòng, thứ hai là vì phủ Trấn Quốc Công đã quyền thế ngập trời, không cần có thêm một người thừa kế thông minh tài giỏi.
Tuy Hoàng đế tin tưởng phủ Trấn Quốc Công, nhưng đôi phu thê cũng lo sẽ khiến Đế vương nghi kỵ.
Nhưng họ mặc kệ không có nghĩa là đám chuột cống kia có thể không kiêng nể gì nhúng tay vào chuyện của phủ Trấn Quốc Công!
Muốn thông qua việc phá hỏng hôn sự của Yến Tri và Quận chúa Tấn An khiến họ và Hoàng đế có ngăn cách?
Tưởng bở!
Trần Nghiên Chiêu không biết bị kéo đi đâu, nhưng với lực độ của Nguyễn Kiều, hệ thống nói chắc sẽ bị mất trí nhớ.
Nguyễn Kiều không thèm quan tâm hắn có mất trí nhớ hay không, dù hắn mất trí nhớ thì đã sao, chuyện không có chứng cứ, hoàn toàn có thể ấn đầu nói hắn muốn hắt nước bẩn, phá hoại quan hệ giữa phủ Trấn Quốc Công và Hoàng thất.
Trần Nghiên Chiêu bị thương nặng, Nguyễn Kiều chẳng những thừa nhận là mình đánh, còn thừa nhận nhiều năm nay mình luôn che giấu chuyện mình sức lực lớn, nàng còn tưởng Trấn Quốc Công phu nhân nghe xong sẽ không vui.
Không ngờ Trấn Quốc Công phu nhân lại kéo tay nàng, ánh mắt cực nóng như có thể châm lửa Nguyễn Kiều, "Sức lực lớn rất tốt, như vậy trong kinh thành cuối cùng cũng có người quản được A Tri! Ta và công công của con đi biên quan cũng có thể yên tâm."
Trấn Quốc Công cũng cười ha ha, "Không tồi, không tồi! Quận chúa, nếu sau này Yến Tri làm bậy, con cứ đập thẳng tay! Đánh cả phần của ta và bà bà con nữa!"
Yến Tri mộng bức nhìn cha nương mình, nghe cha và nương không ngừng khích lệ Nguyễn Kiều lên trời cao, nhìn họ hòa thuận vui vẻ như ba người họ mới là một gia đình, y bỗng cảm thấy mình không có tất yếu tồn tại trong cái nhà này.
......
Dù sao cũng là tối đầu tiên sau khi hai phu thê thành thân, phu thê Trấn Quốc Công không thể giữ người nói chuyện quá lâu, rất mau đã rời đi.
Yến Tri ngồi trên ghế nhìn Nguyễn Kiều, hừ một tiếng, "Ngươi đừng đắc ý!"
Nguyễn Kiều hơi kinh ngạc nhìn y một cái, "Ta đắc ý cái gì?"
"Dù được cha nương ta thích thì sao? Ta cũng sẽ không thích ngươi. Nếu không phải bị tứ hôn, ta vốn nên tìm một nương tử cùng ta tình đầu ý hợp, ngươi căn bản không phải loại hình ta thích."
"Ồ." Nguyễn Kiều bình tĩnh ngó y một cái, sau đó cởi đai eo, không có trói buộc, làn váy đỏ thẫm tầng tầng lớp lớp tản ra.
Yến Tri đột nhiên đứng dậy, "Ngươi làm gì đấy?"
Nguyễn Kiều ngáp một cái, khó hiểu nhìn y, "Ngủ á, không thì làm gì?"
Không biết từ nào chọc đến lôi điểm của Yến Tri, mặt y đỏ như bị nấu chín, "Ngươi, ngươi có còn là nữ nhân không? Sao ngươi có thể nói ra lời như vậy!"
Nguyễn Kiều: "...... Được, ta không phải nữ nhân, vậy lát nữa ngươi đừng ngủ!"
Vốn hôm nay phải dậy sớm thành hôn, lăn lộn cả ngày, đến giờ Nguyễn Kiều đã mệt không nhấc nổi mí mắt, không có tinh lực ứng phó nhóc gà. Đọc truyện hay tại _ TRUМ trцyeИ.V N _
Nguyễn Kiều xốc chăn lên, đột nhiên chú ý tới cái khăn trắng tuyết giữa giường đỏ, động tác của nàng dừng lại.
Quay đầu nhìn Thế tử ngồi cách đó không xa, Nguyễn Kiều hỏi, "Thế tử, đêm nay ngươi không ngủ đúng không??"
Yến Tri hừ một tiếng, "Dù sao ta sẽ không ngủ cùng ngươi."
"Vậy được." Nguyễn Kiều nắm cái khăn trên giường, nhét vào trong tay Yến Tri, "Vậy lát nữa ngươi phụ trách xử lý cái này."
"Cái gì?" Yến Tri sửng sốt, nghi hoặc nhìn thoáng qua đồ trong tay, chỉ là một cái khăn bình thường, lớn hơn mấy cái trước dùng một tí, cũng không có hoa văn, y khó hiểu nhìn Nguyễn Kiều, "Ngươi không cần thì ném, đưa cho ta làm gì?"
"Ngươi đang giả ngu với ta à?" Nguyễn Kiều hơi ngốc.
Yến Tri còn ngốc hơn Nguyễn Kiều, "Ta giả ngu làm gì? Ngươi nói thử xem nó là cái gì!"
Nói xong, y cảm thấy ánh mắt Nguyễn Kiều nhìn mình quái quái, trực giác mách bảo đây không phải chuyện gì tốt, y nắm chặt khăn lùi ra sau một bước, cảnh giác nhìn Nguyễn Kiều, "Ngươi nhìn gì?"
Nguyễn Kiều hơi đau đầu, còn tưởng Yến Tri mỗi ngày đi dạo thanh lâu, dù không chạm vào tiểu tỷ tỷ thì cũng phải hiểu chút ít, không ngờ là y còn không biết cả nguyên khăn.
Phải biết, trước khi thành hôn, ma ma còn cho tân nương tử sắp thành hôn như nàng xuân cung đồ áp đáy hòm kèm theo giáo dục trước hôn nhân đấy, thế mà gia hỏa này là tân lang quân sắp thành hôn lại không có gì à?!
Được rồi, Nguyễn Kiều đã hiểu vì sao trong cốt truyện, nguyên thân và Trần Nghiên Chiêu bạch bạch xong có thể đội nồi cho Yến Tri mà y còn không phát hiện.
Bởi vì y chính là một kẻ ngốc!
Nguyễn Kiều có chút vô lực, "Cái này là nguyên khăn, buổi tối chúng ta... Thôi, ta ngủ."
Một thân áo ngủ đỏ thẫm cùng ánh nến khiến làn da của Nguyễn Kiều càng trắng nõn nà, chỉ nhìn cũng có cảm giác xúc cảm rất tốt.
Yến Tri đứng tại chỗ nhìn bóng nàng, bỗng phản ứng lại, máu toàn thân tràn lên đỉnh đầu, màu đỏ như nhỏ máu chìm cả vào cổ áo.
Trước khi thành thân, cha y đã tiến hành một đoạn đối thoại giữa nam nhân với y, nhưng vì y không để bụng hôn sự này nên không để trong lòng, thế là khi nguyên khăn bị nhét vào tay, y vẫn chưa nhận ra nó là cái gì.
Mãi đến lúc này, vải dệt mềm mại trong lòng bàn tay tựa như một ngọn lửa, cháy hừng hực làm bỏng y.
Sau khi biết thứ này là gì, y cũng hiểu lời Nguyễn Kiều nói lúc trước.
Y vất vả nhịn được xúc động muốn ném văng cái khăn đi, cuối cùng cũng khống chế được.
Màn giường đỏ thẫm buông xuống, loáng thoáng thấy được bóng người trên giường.
Dù mơ hồ không thấy rõ, y cũng có thể tưởng tượng được phong cảnh bên trong.
Phát giác mình đang nghĩ gì, Yến Tri đột nhiên lấy lại tinh thần, nháy mắt cảm thấy thẹn, hận không thể dùng chân cào đất, y thế nhưng... Sao y có thể...
Yến Tri nhéo nguyên khăn mềm như bông, chật vật xoay người muốn chạy đến thư phòng để bình tĩnh lại, kết quả vừa chạm vào cánh cửa đã nghe thấy tiếng Nguyễn Kiều từ giường truyền đến, "Ngươi đi đâu đấy?"
Thân thể Yến Tri cứng đờ, không dám quay đầu để nàng thấy khuôn mặt đỏ thẫm của mình, "Đến thư phòng."
"Đêm đại hôn ngươi không ở hỉ phòng mà cầm nguyên khăn của ta chạy tới thư phòng? Sao? Muốn tìm thêm tỷ muội cho ta ngay trong ngày đại hôn?"
Yến Tri tức giận trả lời: "...... Tỷ muội cái gì? Thư phòng của ta chỉ có một gã sai vặt, tìm đâu người làm tỷ muội cho ngươi!"
"Vậy? Huynh đệ?" Giọng Nguyễn Kiều tràn ngập nghi ngờ.
"Ngươi đừng nói bậy! Ta không có đam mê đó!" Yến Tri vừa thẹn vừa tức, "Ngươi thừa nhận đi, ngươi chọc giận ta là vì sợ ngày đại hôn ta không ngủ ở đây, khiến ngươi mất mặt chứ gì?"
Nguyễn Kiều cười, một tay vén màn lên, lộ mặt ra, thưởng thức khuôn mặt tuấn tú tràn ngập tức giận của Thế tử gia rồi mới nói, "Thế tử gia lo lắng nhiều rồi, với thanh danh của ngươi, ngày đại hôn ngươi không ngủ ở đây thì người có vấn đề chắc chắn không phải ta đâu~"
Yến Tri: "......"
Thật tức giận!
Nhưng thấy khuôn mặt cười tươi của nàng, trong đầu y bỗng hiện lên gì đó, tức khắc không giận nữa, trong mắt y hiện lên nét đắc ý 'Ngươi cầu ta đi', nếu có đuôi thì chắc đã vểnh lên trời rồi.
Y hừ một tiếng, giũ khăn ra, quơ quơ với Nguyễn Kiều, "Ngươi quăng cái này cho ta, lại dùng ngôn ngữ chèn ép ta, mục đích là vì muốn kích ta viên phòng với ngươi đúng không? Ôi chao, đáng tiếc bị tiểu gia ta nhìn thấu rồi nhé! Không thì, ngươi cầu xin ta đi?"
Tác giả có lời muốn nói:
Nữ chính: Ta chắc chắn không cầu ngươi, ngươi được hay không còn chưa biết.
Nam chính: Không thể nào! Đánh chết ta cũng không cầu ngươi!
- Mấy ngày sau-
Nam chính: Kiều Kiều, cầu xin nàng thương ta với!